Chỉ mới có vài câu thôi, mà mối quan hệ này đã khăng khít hơn không ít.
Ngược lại là Trần Chi người đến trước nhưng lại bị bỏ sang một bên, đừng cả nửa ngày rồi nhưng chẳng có ai để ý đến cả.
Lòng dạ hẹp hòi của cô ta mọi người trong giới ai cũng biết, nên dĩ nhiên chẳng ai có hứng thú nói chuyện với cô ta rồi.
Mọi chuyện đã như vậy rồi mà Trần Chi vẫn không chịu đi, mà trực tiếp bắt chuyện với ông chủ của công ty bất động sản Vạn Phúc đang đi ngang qua.
“Dương tổng, ca khúc chủ đề của Thanh Hà Truyền Kỳ đã viết xong rồi.”
Cô ta trực tiếp dùng chuyện hợp tác của công ty làm đề tài bắt chuyện, đã vậy còn cố tình nói rất lớn tiếng, như đang muốn nói cho Hồ Trân Trân nghe vậy.
‘Hồ Trân Trân cho dù cô có cố gắng làm quen bắt chuyện với những người khác thì sao nào, tôi đây chính là đối tác lâu dài của những công ty đó, nên họ cũng rất rõ ai là đồng minh của ai đấy chứ.’
Nghĩ vậy nên nụ cười trên mặt Trần Chi có chút nịnh nọt.
“Dương tổng, lịch chiếu của Thanh Hà Truyền Kỳ đã quyết định xong chưa?”
Dương Trường An vừa mới đi ngang qua thì bị cô ta gọi lại, vừa nhìn thấy những người ở đây thì ông ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi Trần Chi còn cố tình đi tìm ông ta, nói rằng muốn cô lập Hồ Trân Trân để cho cô không đứng vững trong lĩnh vực sản xuất điện ảnh truyền hình này được.
Dương Trường An chỉ dùng một ánh mắt thôi cũng có thể hiểu được ý đồ của Trần Chi đang muốn lén làm điều xấu sau lưng người khác rồi.
Có nhiều người đi ngang qua như vậy, sao Trần Chi lại muốn gây phiền phức cho ông ta cơ chứ.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt ông ta cũng không dám đắc tội Trần Chi.
“Ôi Trần tổng, lịch chiếu còn chưa quyết định đâu, khi nào có lịch cụ thể tôi sẽ cho trợ lý gọi điện thông báo cho cô.”
Dương Trường An nói xong những lời này, liền muốn rời đi.
Nhưng hiển nhiên Hồ Trân Trân không muốn để cho ông ta rời đi rồi, nên đã chủ động mở miệng bắt chuyện: “Dương tổng đã đầu tư vào Thanh Hà Truyền Kỳ sao?”
Dương Trường An thật sự rất đau đầu, biết mình không thể tránh khỏi nên chủ động chào hỏi.
“Đúng vậy, Hồ tổng cũng đã nghe qua rồi sao, tôi nghe nói Ảnh Thị Giang Hồ muốn sản xuất ra những tác phẩm có chất lượng tốt nhất, về sau có hạng mục đầu tư nào thì cô cũng đừng quên người quen cũ đấy.”
Nghe được câu người quen cũ của ông ta, Trần Chi người đang đứng bên cạnh cười tươi rói trong lòng bỗng lạnh đi.
Sao có thể?
Rõ ràng Ảnh Thị Giang Hồ chỉ là một công ty mới thành lập, Hồ Trân Trân cũng chưa bao giờ tham gia vào lĩnh vực bất động sản, tại sao có thể quen biết được Dương tổng cơ chứ.
Hồ Trân Trân thấy sắc mặt cô ta như vậy liền trở nên vui vẻ hơn.
“Đúng vậy, lúc đó cũng cảm ơn ngài vì đã bán khu đó cho tôi, nếu không hạng mục Lâu Đài Chó không thể hoàn thành theo dự tính được rồi.”
Phản ứng của Lý tổng và Dương tổng khá giống nhau khi nghe được những câu tán dương này của cô nên lập tức mỉm cười.
“Tôi mới là người nên cảm ơn Hồ tổng mới đúng, cũng nhờ Lâu Đài Chó ở quảng trường Vạn Phúc mà doanh thu của quảng trường Vạn Phúc của thành phố S tăng lên không ít, bây giờ thu nhập hằng tháng của quảng trường Vạn Phúc đã bằng thu nhập một năm của mấy quảng trường ở thành phố khác rồi đấy chứ.”
Những lời nói này của ông ta không có khoa trương một chút nào.
Theo Dương tổng thấy, Hồ Trân Trân có thể mang lại nhiều lợi nhuận như vậy, xem ra cô rất có bản lĩnh kinh doanh.
Trong nhà có quyền lực đã vậy bản thân cô cũng có bản lĩnh và tài năng như vậy, thành công cũng là chuyện bình thường.
Vì thế nên Dương tổng cũng không muốn đắc tội cô.
Sắc mặt của Trần Chi trắng bệch khi hiểu được những ẩn ý trong lời nói của Dương tổng.
Ông ta không đồng ý với lời đề nghị hợp tác lúc nãy của cô ta, và cũng không có ý muốn xa lánh Hồ Trân Trân như cô ta nói.
Hoá ra quyền lực của Hồ Trân Trân mạnh như vậy sao, căn bản nó không dễ sụp đổ như cô ta nghĩ.
Mọi chuyện cô ta làm vừa rồi, đều như một kẻ ngốc.
Nụ cười trên mặt Trần Chi dần biến mất, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Tuy xung quanh có nhiều người như vậy nhưng cô ta cảm thấy giống như mình đang bị cô lập vậy.
Trần Chi muốn dừng tay lại nhưng không cam lòng.
Tất cả mọi người ai cũng biết lòng dạ cô ta rất hẹp hòi, nên thường ngày chẳng ai muốn tranh cãi mấy chuyện nhỏ nhặt đó với cô ta.
Dần dần đã tạo thành một thói quen xấu cho Trần Chi.
Trong mấy vấn đề nhỏ thì mọi người đều sẵn sàng hợp tác với cô ta, nhưng khi gặp Hồ Trân Trân cô ta lại bị mọi người cô lập.
Trong lòng Trần Chi cũng không hiểu nguyên nhân tại sao lại như vậy, trong lúc nhất thời cảm xúc cố kìm nén không thể nào bình tĩnh được.
“Thì ra Dương tổng và Hồ tổng quen nhau như vậy sao?”
Cô ta cười mỉa mai rồi nói một câu, nhưng trên thực tế là đang chờ Dương Trường An phản bác.
Dương Trường An là chủ sở hữu nhiều bất động sản, đáng lý ra ông ta không quá thân thiết Hồ Trân Trân mới đúng.
Chẳng qua chỉ là một dự án Lâu Đài Chó ở quảng trường Vạn Phúc thôi mà, bọn họ có thể có bao nhiêu thân thiết được chứ.
Công ty giải trí Âm Lạp của cô ta đã cùng Dương tổng hợp tác đầu tư điện ảnh sáu bảy lần rồi, chẳng lẽ mối quan hệ như vậy mà thua Hồ Trân Trân sao?
Trần Chi không muốn dừng tay lại, nên hít một hơi thật sâu.
Dương Trường An cũng chẳng biết cô ta đang suy nghĩ gì.
Trước giờ ông ta chưa bao giờ muốn dính dáng tới loại chuyện như thế này.
Nhưng bây giờ đã dính vào rồi thì Dương tổng buộc phải đưa ra đáp án cho câu hỏi trắc nghiệm này thôi.
Đứng về phía Hồ Trân Trân hay là vẫn tiếp tục đứng về phía Trần Chi.
Dương Trường An bí mật liếc nhìn hai người họ.
Việc làm ăn cũng không thể quyết định dựa vào ai xinh đẹp hơn được, lúc này trong đầu Dương Trường An đã hiện lên rất nhiều ưu điểm và nhược điểm.
Nhưng đáng tiếc toàn bộ những điều này đều liên quan đến Hồ Trân Trân.
Một gia tộc giàu có năm đời, cơ hội để cho Hồ Trân Trân một ân tình ngay trước mắt, sao Dương Trường An có thể không nắm lấy cơ hội đó được chứ.
Ông ta cười, mở miệng nói: “Trần tổng không biết cũng phải thôi, dù sao tôi và Hồ tổng đều là những người không thích khoe khoang nên cũng không cần thiết phải công khai việc hợp tác với mọi người làm gì.”
Ông ta nói vậy vì muốn kéo gần mối quan hệ với Hồ Trân Trân hơn, cũng khéo léo không đụng chạm gì đến Trần Chi.
Ai mà không biết Trần Chi là một người có lòng dạ hẹp hòi, Dương Trường An cũng không muốn cúi đầu xuống ngẩng đầu lên thì bị cô ta ghi hận đâu.
Đáng tiếc lời nói của ông ta không có ý gì cả, mà người nghe lại suy nghĩ theo một ý khác.
Qua lỗ tai của Trần Chi thì ông ta nói những lời này để châm chọc cô ta.
Trần Chi có thói quen hay khoe khoang, mỗi lần hợp tác với ai đều phải làm cho tất cả mọi người đều phải biết cô ta đang hợp tác với người đó.
Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy tức giận, thậm chí còn đổ mọi sự bực tức nhận từ Hồ Trân Trân sang cho Dương Trường An.