“Được, hôm nay cô cũng ở lại đây đi, giữa trưa mọi người cùng nhau xuống căn tin của công ty ăn cơm với tôi một bữa, thuận tiện cùng đạo diễn Lộ bàn bạc thêm một chút về vấn đề vai diễn.”
Đây chẳng phải là Hồ tổng muốn giao cho cô ấy một vai diễn hay sao.
Chu Thanh Thanh cứ tưởng mình đang nằm mơ, ngơ ngác đồng ý.
Lý Lạc Việt ngồi ở một góc trong phòng ghen tị đến đỏ mắt.
Tại sao mọi người đều được gọi vào phỏng vấn trước mặt Hồ Trân Trân, nhưng vận khí của bọn họ lại tốt như vậy.
Lưu Trân phỏng vấn cuối cùng cũng được thông qua, sự bất công trong lòng anh ta đã đạt đến đỉnh điểm.
Tại sao bốn người cùng đi vào phỏng vấn, mà chỉ có một mình anh ta không thông qua.
Sau khi ra khỏi cánh cửa này, thì mọi người nhìn anh ta như thế nào đây?
Con người sợ nhất là bị dồn vào ngõ cụt, một khi tư tưởng đã lệch lạc rồi thì rất dễ dàng lạc đường.
Mà Lý Lạc Việt đã sớm lạc vào một con đường quanh co không thể quay lại được nửa rồi.
Nhìn thấy Hồ Trân Trân không thèm để ý đến mình, trong lòng anh ta càng mất bình tĩnh hơn, yên lặng lấy di động ra bấm vào ‘Chị’ trong danh bạ.
‘Chị’ này cũng không phải là kiểu ‘Chị’ kia, hai người họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì cả.
Cô ta là người đầu tiên dẫn dắt Lý Lạc Việt bước chân vào giới giải trí này, cũng chính là ‘bạn gái cũ’ của anh ta.
Đối với Lý Lạc Việt thì loại giao dịch này cực kỳ xấu hổ.
Cho nên sau khi có được một chút danh tiếng, thì anh ta liền chủ động đề nghị chia tay ra.
‘Chị’ đó cũng không phải là kiểu người thích dây dưa, hơn nữa sự mới mẻ trong tình yêu cũng dần mất hết, nên cũng gật đầu đồng ý.
Lý Lạc Việt còn chưa chia tay cô ta được lâu nên nhân lúc vẫn còn có tình cảm, thì vẫn tính lợi dụng người chị này để có được nguồn tài nguyên.
Cho đến khi thấy được thông báo tuyển dụng của Hồ Trân Trân, thì anh ta mới nhận ra đây là một cơ hội tốt cho mình.
Không nghĩ đến ngày hôm nay mới phát hiện miếng bánh do Hồ Trân Trân vẽ ra, không ngon như mình nghĩ.
Trong lòng Lý Lạc Việt âm thầm oán hận.
Anh ta không thể đối phó với Hồ Trân Trân, ngay cả tư cách để đấu với cô cũng không có, nhưng chẳng lẽ anh ta không chỉnh được mấy diễn viên nhỏ đó hay sao?
Ba người ở đây đã làm anh ta ghi thù rồi, nên liền gửi tin nhắn cho người ‘Chị ’ kia.
[Ba người này đắc tội cậu sao?]
Lý Lạc Việt vừa thấy được câu hỏi này liền tỏ ra vẻ đáng thương, chụp một tấm hình của mình rồi gửi qua cho cô ta.
[Ba người này đã dẫm đạp lên em để được thông qua, làm em không qua được cuộc phỏng vấn này.]
Anh ta đã quen với việc đổi trắng thay đen rồi nên khi nói những lời này không có một chút cảm giác chột dạ nào.
Người nhận được tin nhắn cũng biết đạo đức của anh ta như thế nào, nên cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ đáp lại một câu [Được.]
Khi nhìn thấy chữ này, sắc mặt của Lý Lạc Việt lập tức thay đổi, trong lòng âm thầm đắc ý.
Những người khác đều đã rời đi nhưng Hồ Trân Trân thấy anh ta chưa có ý định rời đi, nên thúc giục một câu.
“Thưa anh, cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi.”
Lúc này Lý Lạc Việt mới đi ra khỏi phòng với vẻ mặt xám xịt.
Mới ra khỏi cửa thì anh ta đã thấy ba người kia.
Bọn họ đang đứng đợi thang máy nói chuyện phiếm cách Lý Lạc Việt không xa.
“Cũng không biết Hồ tổng sẽ cho cô diễn vai gì nữa, nghe ý của Hồ tổng chắc là một vai có trình diễn võ thuật đấy.”
Lưu Trân kéo tay Chu Thanh Thanh, cùng cô ấy to nhỏ thảo luận.
“Tôi cũng không biết liệu mình có thể diễn được nhân vật đó không nữa.”
“Cô nhất định cô sẽ làm được mà, không phải trước đó Hồ tổng đã nói rồi sao, nếu trong kịch bản có nhân vật phù hợp, thì sẽ ưu tiên chọn người trong công ty.”
Lý Lạc Việt vừa mới đi đến bên cạnh hai người thì nghe được những lời này, trong lòng anh ta cảm thấy chắc chắn là các cô cố ý nói vậy để ám chỉ việc anh ta không có được vai diễn.
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, thì sự ghen tị trong lòng anh ta không thể che giấu được nữa.
“Khoe khoang cái gì chứ, chỉ mới qua được phỏng vấn thôi mà? Có thể lên làm nữ chính được hay không còn chưa biết, mà cứ khoe khoang như kiểu được đóng vai chính vậy.”
Anh ta vừa mở miệng ra đã nói mấy câu quái gở như vậy rồi.
Chu Thanh Thanh nghĩ một điều nhịn là chín điềm lành nên im lặng không thèm phản bác, nhưng Lưu Trân không phải loại người dễ bắt nạt như thế, cô ấy vừa nghe xong lời này liền lập tức nổi giận.
“Có một số người cũng trâu bò thật đấy, chính mình không có thực lực nên mới không qua được cuộc phỏng vấn nên ở đây nói mấy lời như vậy, giống như chanh thành tinh vậy đó.”
“Cô nói ai không có thực lực!”
Lý Lạc Việt ghét nhất là những ai nói anh ta như vậy.
“Nếu anh thực sự có tài năng thì sẽ không có ai dám bỏ qua anh đâu.”
Lý Lạc Việt cười mỉa mai: “Tôi có khả năng khiến từ nay về sau không có đoàn phim nào dám nhận cô nữa đấy, để xem sau khi không còn vai nào để diễn nữa thì cô có còn ngông cuồng như vậy nữa hay không!”
“Anh dọa ai vậy hả! Tôi đã ký hợp đồng với Hồ tổng rồi, ngược lại là anh đấy, nên biết quý trọng những vai phụ diễn xuất ít ỏi của mình đi, khán giả cũng không phải người mù đâu, tôi nghĩ anh chẳng sống được trong cái giới này lâu nữa đâu!”
Lưu Trân cũng chẳng sợ mấy lời uy h.i.ế.p đó của anh ta mà phản bác lại.
“Vậy cứ chờ xem đi, ai thua ai thắng liền biết thôi.”
Anh ta nói câu này rất chắc chắn làm Lưu Trân có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ Lý Lạc Việt thực sự có khả năng làm gián đoạn sự nghiệp diễn xuất của mình hay sao?
Nếu không thì anh ta lấy đâu ra sự tự tin mà có thể khẳng định rằng sẽ làm cho họ không thể nhận được vai diễn nào nữa chứ.