Ở địa điểm này có năm mái vòm hình bầu dục được sắp xếp ngay ngắn với nhau, nhìn qua giống như năm cái chuồng gà đẻ trứng vàng vậy
Hồ Trân Trân không nhịn được mà “Oa” một tiếng.
Lưu An đang ngồi ở phía trước quay đầu lại nhìn: “Bà chủ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, khụ khụ.” Hồ Trân Trân liếc nhìn sang chỗ khác: “Mấy quả cà chua của cô bé kia to quá.”
Đúng thật sự là như vậy.
Hồ Trân Trân chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài thì liền thấy được những trái cà chua to tướng của cô bé trong dòng người tấp nập.
Những trái cà chua của những đứa trẻ khác đều chỉ to bằng nắm tay trẻ em, nhưng trái cà chua của cô bé này lại to bằng một nắm tay của người lớn, đặt mua ở ngoài thị trường cũng hiếm thấy loại quả giống vậy lắm.
Sự chú ý của Lưu An cũng bị dời đi rồi.
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi Tiểu Kim: [Năm địa điểm này có thể cho thuê không?]
Nếu có thể cho người nổi tiếng thuê để tổ chức mấy buổi hòa nhạc, thì tiền lời một tháng cũng bằng nửa năm doanh thu của nông trại Bách Hoa rồi.
[Có thể, ký chủ cứ tuỳ ý nơi này đã thuộc về ngài rồi.]
Sau khi nghe được lời khẳng định của Tiểu Kim, Hồ Trân Trân nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trần Khai kêu hắn quay lại xử lý việc này.
Có lẽ Ảnh Thị Giang Hồ cũng nên thành lập một công ty con chuyên về sản xuất âm nhạc.
Có nhiều địa điểm tốt như vậy, nếu không tổ chức concert ở đây sẽ rất đáng tiếc.
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua thấy địa điểm này trải dài từ Nam ra Bắc, vừa hay tạo thành một đường thẳng trên bản đồ.
“Cũng tốt, đặt tên công ty mới là Giang Hồ Tiền Tuyến đi.”
“Hả? Bà chủ chuẩn bị thành lập công ty mới sao?”
Lưu An ngồi ở ghế trước quay đầu hỏi cô một câu.
“Đúng vậy, anh thấy cái tên này như thế nào, có phù hợp với công ty âm nhạc không?”
Hồ Trân Trân thật lòng muốn hỏi hắn, rốt cuộc cái tên này cô cũng chỉ thuận miệng nghĩ ra mà thôi.
Nhưng Lưu An lại hiểu sai ý của Hồ Trân Trân nên vội vàng đáp.
“Đương nhiên là hay rồi bà chủ, vừa nghe đến cái tên thôi là đã thấy hoành tráng rồi, cái tên này giống như ranh giới giữa hai nơi vậy nghe rất nghệ thuật luôn!”
Hồ Trân Trân nhìn đường thẳng trên bản đồ, không có mặt mũi để giải thích nên ngượng ngùng cười.
“Ha ha ha, anh hiểu khá rõ đấy chứ.”
“Đây đều là do bà chủ dẫn dắt tốt hết đấy, trước kia tôi không muốn đọc sách dưới sự ảnh hưởng của bà chủ thì bây giờ tôi đã bắt đầu xem tiểu thuyết võ hiệp rồi, đây chính là một sự tiến bộ rất lớn!”
Hoá ra dưới sự ảnh hưởng của cô, thứ hắn xem được chỉ là mấy cuốn tiểu thuyết thôi sao.
Hồ Trân Trân suy nghĩ thật kỹ sau đó quyết định phê phán hành vi này của nhân viên nhà mình.
“Đọc sách thì anh cũng không thể chỉ xem mỗi tiểu thuyết võ hiệp không được, phải xem cả những thể loại khác để làm thế giới tâm hồn mình phong phú hơn chứ.”
Lưu An cười ha hả hai tiếng, liền tỏ vẻ: “Được! Buổi chiều tôi sẽ mua thêm bốn quyển tiểu thuyết tiên hiệp để xem.”
Sau khi Trần Khai quay về liền ngồi lên ghế lái phụ, thì liền nói với Hồ Trân Trân.
“Thưa bà chủ hai giờ chiều tôi sẽ tới trước công ty, tôi và thư ký của ngài sẽ đi đến sân khấu đó một chuyến.”
Vẻ mặt của hắn rất vui vẻ giống như đã gặp phải chuyện tốt gì vậy.
Trên thực tế đúng là Trần Khai đang rất vui vẻ.
Làm việc chung càng lâu thì bà chủ cũng giao nhiều việc hơn cho hắn.
Điều này không phải đại diện cho việc Trần Khai mình đang là người mà cô chủ tin tưởng nhất hay sao?
Trên Weibo nói rằng không ai có thể biết rõ có bao nhiêu sản nghiệp dưới trướng Hồ Trân Trân.
Có lẽ làm việc thêm mấy năm hắn có thể trở thành người đầu tiên đó không chừng.
Đột nhiên Trần Khai cảm thấy có động lực nhiều như vậy.
Hắn đã tính toán lấy việc làm quản gia cho Hồ Trân Trân là sự nghiệp cả đời của mình rồi, nên đương nhiên hắn cũng hy vọng bà chủ tin tưởng mình hơn.
Đối với hắn mà nói, không có gì có thể chắc chắn hơn việc bà chủ sẵn sàng giao nhiều việc cho mình.
Hồ Trân Trân càng yêu cầu Trần Khai đi xử lý mấy sản nghiệp dưới tay cô mà hắn chưa biết, thì Trần Khai càng trở nên vui vẻ hơn.
Lưu An ngồi ở vị trí ghế lái cũng rất vui vẻ.
Lý do hắn vui vẻ cũng rất đơn giản chính là vì cuốn tiểu thuyết vừa rồi hắn nói.
Lúc nãy hắn chỉ mới đề cập qua việc mình đọc cuốn tiểu thuyết đó, mà bà chủ đã giao cho hắn việc mua lại bản quyền của cuốn tiểu thuyết đó luôn rồi.
Lưu An đã sớm không hài lòng với mấy thủ đoạn dơ bẩn của Truyền Thông Giai Nhân rồi, nên đã cố ý nhờ người tìm hiểu những bản quyền tiểu thuyết mà họ đang nhắm tới sau đó mua hết tất cả những bản quyền đó.
Những gì Hồ Trân Trân vừa nói cũng là một lời cổ vũ cho hắn.
Chắc chắn sau này bà chủ sẽ giao việc cho hắn nhiều hơn.
Ba người ngồi trên xe mỗi người đều có một ý nghĩ riêng, nhưng ai ai cũng vui vẻ nên không khí trở nên hòa hợp hơn.
Hồ Trân Trân đã tận dụng khoảnh khắc yên tĩnh này để tiếp tục đợt quay thưởng tiếp theo.
Vào lúc này kết quả vẫn như cũ không làm cô thất vọng chút nào.
Lúc trước cô đã trúng một ngọn núi nhỏ từ hệ thống, bây giờ lại có thêm nước nên đã hoàn thành một bức tranh thuỷ mặc luôn rồi.
[Chúc mừng ký chủ đã có được hồ nước vàng!]
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua một chút thì thấy vị trí này có chút xa, thậm chí còn không ở trong thành phố S.
Nhưng thật ra con sông này rất gần với địa điểm mà cô vừa mới trúng thưởng, nếu có thể khai thác thêm chút nữa thì có thể có cảnh đẹp để tham quan du lịch và chụp hình rồi.
Đại khái là do mấy lần rút thăm trúng thưởng vừa rồi đã dùng hết vận may rồi.
Lần thứ ba rút thăm trúng thưởng cô lại bắt đầu nhận được phần thưởng kỳ quái.
[Chúc mừng ký chủ, ngài đã trúng được một phòng luyện kiếm.]
Phòng luyện kiếm?
Tại sao hiện thực đang êm đềm như vậy, chưa được bao lâu liền bắt đầu đi theo phương hướng tiên hiệp nữa rồi.
Hồ Trân Trân nghi hoặc hỏi Tiểu Kim: [Tiểu Kim, mày xác định ở thế giới này của chúng ta không phải là thế giới tu tiên đúng không?]
[Đương nhiên là không có rồi ký chủ, thế giới của chúng ta chỉ là thế giới hiện đại bình thường mà thôi.]
Hồ Trân Trân liếc nhìn hệ thống Tiểu Kim một cái, cảm thấy mấy lời này chẳng có một chút thuyết phục nào.
Cô còn có một cái hệ thống ở cái thời hiện đại vậy thì việc này đã là việc không bình thường rồi.
[Vậy phòng luyện kiếm này sử dụng như thế nào?]
Câu trả lời của Tiểu Kim cũng khá đáng tin.
[Ký chủ, đây là căn phòng chuyên môn dùng để mô phỏng lại những thanh kiếm cổ nổi tiếng, có căn phòng này rồi thì xác suất thu hút được những bậc thầy rèn kiếm sẽ tăng lên gấp đôi.]
Bây giờ không có nhiều bậc thầy rèn kiếm cho lắm!
Công ty của Hồ Trân Trân vừa mới quay xong một bộ võ hiệp, cũng đã nhìn thấy kiếm do người làm đạo cụ chuyên nghiệp tạo ra.
Đẹp thì có đẹp, nhưng kiếm giả thì cũng không có cách nào có thể so sánh với kiếm thật được.
Nếu có cơ hội, sẽ thật tuyệt nếu có cơ hội được nhìn thấy kiếm thật trong phim.
Chỉ còn lại một cơ hội rút thăm cuối cùng.
Hồ Trân Trân liền lên dây cót tinh thần quyết tâm với lần quay thưởng lần cuối cùng.
Lúc này vòng quay quay nhiều vòng hơn lần trước rất nhiều.
[Chúc mừng ký chủ đạt được một tòa nhà bí ẩn! Ngài có thể lựa chọn một mảnh đất trống để đặt công trình, một khi vị trí đã định rồi thì sẽ không thay đổi.]
Toà nhà bí ẩn?
Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân nhìn thấy thứ này đó.
Trước khi chọn địa điểm đặt toà nhà này thì cô cũng chẳng hiểu tòa nhà này là như thế nào, Tiểu Kim cũng không chịu nói cho cô biết.
Hồ Trân Trân cực kỳ tò mò đến mức vừa đến nhà liền chạy ra khu vườn ở phía sau.
Nếu muốn nói đến khu đất trống của biệt thự thì cô liền nghĩ đến góc vườn nhà mình đầu tiên.
[Ngài đã đặt toà nhà bí ẩn xong!]