Ông ta nói đùa vài câu rồi vội vàng quay vào nhà để xem xét con dấu bằng ngọc kia.
“Đây chắc hẳn là con dấu của Thái Tử Lý Thừa Hy, nghe nói từ nhỏ thái tử đã rất thích những viên ngọc trắng, nên Hoàng đế đã đặc biệt mời các cao nhân cùng nhau nghiên cứu và điều khắc rất lâu, mới cho ra được con dấu làm bằng ngọc vừa ý Thái Tử.”
“Đáng tiếc Thái Tử đã mất khi còn trẻ, mới chỉ sử dụng con dấu này hai năm, thì đã qua đời trong trận chiến ở Diên Bắc rồi.”
Giám đốc Vương nói xong còn thở dài một tiếng.
Vừa nói ông vừa dùng một bàn chải nhỏ để lau qua bề mặt của món bảo vật này.
Sau khi lau chùi sạch sẽ xong thì cúi đầu xuống thấy một ký tự được khắc trên con dấu, giám đốc vương liền nói một tiếng: “Quả nhiên.”
“Đúng là của Lý Thừa Hy sao?”
Bé cưng Chít Chít này tuyệt thật đấy chỉ đi ra ngoài một chút lại có thể mang về món bảo vật quý hiếm như vậy, không biết Chi Chi ra ngoài sẽ tìm được món đồ quý giá gì đây nhỉ?
Hồ Trân Trân nhớ lại khi Tiểu Kim giới thiệu thì có nói đến ‘ Kim loại quý ’, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Giám đốc Vương có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Hồ tổng, tôi có thể mượn con dấu bằng ngọc này mấy ngày được không?”
Sợ Hồ Trân Trân không đồng ý nên ông ấy liền nói rõ nguyên nhân.
“Cô cứ yên tâm, năm ngày sau tôi sẽ trả món bảo vật này cho cô! Tôi chỉ hoài nghi món bảo vật này bị mấy tên trộm mộ mang ra khỏi mộ, nên mới vô tình ở ngay trong sân sau nhà cô.”
“Mẫu đất dính trên con dấu này cũng có giá trị nghiên cứu, nếu có thể dựa vào mẫu đất này mà tìm được mộ của thái tử Lý Thừa Hi, thì coi như chúng ta sẽ có đóng góp rất lớn cho giới khảo cổ đấy.”
Đương nhiên Hồ Trân Trân cũng đồng ý.
Nếu giám đốc Vương đã nói có thể là do bọn trộm mộ, thì đương nhiên Hồ Trân Trân cũng nguyện ý phối hợp.
Dù sao món bảo vật này cũng chẳng phải do Hồ Trân Trân trực tiếp đào ra từ mộ, nên thật ra cô cũng chẳng vi phạm luật pháp của nước Z.
Những thứ này thuộc về cô, nếu cô tỏ thái độ không muốn thì giám đốc Vương cũng chẳng thể ép buộc được.
Nhưng Hồ Trân Trân nghĩ có một điều rằng nếu thật sự thông qua phân tích mẫu đất bám ở ngoài con dấu này mà có thể tìm được ngôi mộ của Lý Thừa Hi, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ được khai quật và có giá trị nghiên cứu cao hơn nữa.
Những thứ này khá quý giá nên trước khi Hồ Trân Trân mở miệng đồng ý, giám đốc Vương cũng có chút lo lắng.
Chờ cô đồng ý rồi ông mới nhẹ nhàng thở ra.
Khi làm sạch con dấu dính đầy đất ở trên đó giám đốc Vương còn đặc biệt lót một tấm nhựa ở dưới.
Nên hiện tại có thể cầm mẫu đất này ra về luôn rồi.
Khi trở lại bảo tàng ông lập tức báo lên cán bộ của tỉnh.
“Mong sếp hãy cho vài người đến hỗ trợ!”
Trong mắt người ngoài những người làm nghề khảo cổ thì tính tình của họ có chút kỳ quái, nhưng thật ra lại có mối quan hệ khá tốt với nhau.
Vào năm thứ mười kể từ khi thành lập nhà nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, đất nước có sáu tỉnh thành, mỗi tỉnh đều thành lập một bảo tàng lịch sử riêng và ở tỉnh phát triển nhất sẽ có một bảo tàng chính.
Đến bây giờ đã hơn một trăm năm rồi.
Những viện nghiên cứu đó sẽ thu thập kết quả khai thác của các nhóm khảo cổ từ khắp nơi trên đất nước này, cũng có những món bảo vật do người dân nguyên tặng.
Nhưng đối với những người làm nghề khảo cổ mà nói số lượng bảo vật hiện nay là chưa đủ.
Mỗi một di tích được khai quật, thì đối với bọn họ giống như họ tự mình chứng kiến quá trình lịch sử đó vậy.
Bây giờ lại có manh mối có thể tìm ra được ngôi mộ của một danh nhân nổi tiếng trong lịch sử, giám đốc Vương khẩn trương đến mức hai tay run run, ông không dám dùng tay để chạm vào con dấu này, mà chỉ dám đặt nó lên bàn để nghiên cứu.
Sau khi nhận được thông báo của ông, thì tỉnh lập tức của các chuyên gia và các nhân viên khảo cổ tới đây.
Trong vòng hai mươi bốn giờ, một đội khảo cổ gồm ba mươi lăm người đã nhanh chóng di chuyển đến thành phố S.
Họ say mê nghiên cứu đến mức không có thời gian ăn cơm.
Chiếc xe buýt đưa đón họ đã chạy thẳng đến viện bảo tàng ở thành phố S, họ rất nóng lòng được tham gia nghiên cứu rồi.
Giám đốc Vương phải khuyên can mãi, mới thuyết phục bọn họ đi đến khách sạn nghỉ ngơi và cất hành lý.
“Đây chắc chắn không phải đất ở nơi tìm được.”
“Tôi đã so sánh mẫu đất dính trên món bảo vật này với đất ở phía sau vườn của Hồ Trân Trân, chỉ có lớp đất ngoài cùng là giống nhau về chỉ số pH, còn mảnh đất ở trong thì có sự khác biệt rất lớn.”
“Tôi nhớ mình đã lấy mẫu đất từ khắp cả nước từ hai năm trước nên đã đem đi so sánh, thì kết quả hoàn toàn khác nhau.”
……
Mọi công tác nghiên cứu đều đang được tiến hành.
Sau khi Hồ Trân Trân cho mượn con dấu này xong thì mấy ngày sau cũng quên mất.
Chờ giám đốc Vương chuẩn bị mặt dày gọi đến, nói là muốn mượn con dấu này thêm một thời gian nữa thì cô mới nhớ ra chuyện này.
“Đương nhiên không thành vấn đề rồi giám đốc Vương, chắc chắn tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với việc này rồi.”
Việc nghiên cứu không đơn giản chút nào, cho dù giám đốc Vương có muốn mượn nó thêm một tháng thì cô cũng đồng ý.
Chẳng qua gần đây sự chú ý của cô đang đặt hết lên ‘Đồ Long’ nên không có thời gian đến bảo tàng gặp giám đốc Vương.
Một bộ phim truyền hình muốn gây bất ngờ cho khán giả thì rất dễ dàng, nhưng để ổn định độ nổi tiếng so với lúc đầu lên sóng thì không dễ dàng như vậy.
Gần đây Đồ Long đang ở thời điểm mấu chốt.
Đó là khi phát sóng được hai mươi tập phim thì khán giả sẽ không còn cảm thấy mới lạ nữa.
Hai công ty đối thủ còn lại đều nhìn chằm chằm vào bộ phim này nên chắc chắn sẽ không bỏ qua thời điểm này đâu.
Chỉ cần ‘Đồ Long’ có dấu hiệu hạ nhiệt thì bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Nhưng ‘Đồ Long’ chưa bao giờ cho bọn họ cơ hội làm việc đó, từ khi lên sóng đến nay ratings của Đồ Long vẫn duy trì ở mức năm, thậm chí ngày có ratings cao nhất cũng phá sáu rồi.
Gần mười năm rồi chưa có bộ phim truyền hình nào có ratings cao như vậy.
Gần đây giám đốc đài Hoa Sen rất vui vẻ, gặp ai cũng cười đến thấy rõ hai nếp nhăn quanh mắt.