Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 78

Xa xa truyền đến tiếng thủy tinh rơi vỡ, Lý Hoa Ân nghe thấy, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhớ tới mục đích hôm nay hắn ta đến đây.

Những người đó không phải cứu hắn vô điều kiện, nếu hắn không hoàn thành được yêu cầu của bọn họ, có lẽ hắn sẽ phải quay lại địa ngục khổ lực kia.

Nghĩ đến mỗi ngày từ lúc mở mắt đến lúc nhắm mắt đều phải vác gạch, mồ hôi lạnh toát đẫm sau lưng.

Không, hắn chắc chắn sẽ không quay lại đó nữa.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn, mạnh mẽ nắm lấy tay Phương Bình, muốn ép cô chạm vào vùng kín của mình, chỉ cần những bức ảnh như vậy đăng lên trên mạng cũng đủ khiến những khách hàng có nhu cầu mua sữa cảm thấy ghê tởm.

Giám đốc nhà máy sữa Bách Hoa ngang nhiên sờ soạng, quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c trên đường, mục tiêu lại là chồng cũ, độ tin cậy chắc chắn sẽ cao hơn.

Không quan tâm khán giả có tin hay không, chỉ cần có hình ảnh, các đối thủ của sữa Bách Hoa sẽ khiến khách hàng tin vào điều đó.

Họ đã đặc biệt bỏ ra mấy trăm ngàn chuộc Lý Hoa Ân ra, chính là vì lý do này.

Tiêu diệt sữa Bách Hoa đang trên đà phát triển mạnh mẽ.

Phương Bình không biết Lý Hoa Ân muốn làm gì, nhưng có một điều cô biết rất rõ, chắc chắn Lý Hoa Ân đến đây không có ý tốt, nếu cô không loại bỏ được hắn ta, cô sẽ không thể có một cuộc sống yên bình.

Trong nháy mắt Lý Hoa Ân túm lấy cô, tay Phương Bình nhanh chóng nhấc lên, lại cho hắn ta thêm một cái tát.

“Bẩn c.h.ế.t đi được, đừng đụng vào tôi!

Phương Bình làm công việc thể lực nhiều năm, xách sữa, quét dọn chuồng bò, cắt cỏ cho bò dê, mọi thứ đều đòi hỏi thể lực.

Nhiều năm như vậy, sức lực của cô bây giờ có thể so sánh với một người đàn ông nông thôn mạnh mẽ.

Cô dùng toàn lực tát một cái, Lý Hoa Ân chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan, miệng không tự chủ được mở ra.

Sự đau đớn nhanh chóng tê liệt thần kinh, trong mắt Lý Hoa Ân cũng dâng lên một tầng nước mắt, nước bọt của hắn không tự chủ được mà chảy xuống dưới cằm, trông thật sự nhếch nhác đáng thương.

Nhưng Phương Bình không cảm thấy thương hại chút nào.

Lúc trước khi mặt mũi cô bầm dập, Lý Hoa Ân cũng chưa từng thương hại cô, nhân quả luân hồi, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt hắn ta phải chịu.

Phương Bình đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Lý Hoa Ân kêu rên.

"Tôi sẽ kiện anh, kiện đến khi anh không có cơ hội quấy rối cuộc sống bình yên của mẹ con tôi, kiện anh vào tù, kiện anh cho đến khi anh bắt đầu hối hận về tất cả những gì mình đã làm trong quá khứ. Lý Hoa Ân, chính anh hẳn là biết rõ nhất những chuyện anh đã làm có bao nhiêu việc đáng xấu hổ."

Phương Bình dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục trút bỏ những nỗi oán hận qua nhiều năm.

"Sau bao nhiêu năm làm vợ chồng, anh cũng biết là tôi cũng nắm trong tay không ít chứng cứ mà."

Cô cụp mắt nhìn xuống, giống như thương hại, nhưng khóe miệng lại nhếch lên: "Vào tù mà ăn năn đi.”

Lưu An có mặt tại hiện trường chứng kiến toàn bộ quá trình.

Sau khi chắc chắn Phương Bình đã vào trang trại Bách Hoa an toàn rồi, Lưu An mới rời đi.

Phương Bình không gọi xe cứu thương giúp Lý Hoa Ân, tất nhiên Lưu An cũng không nhiều chuyện, chỉ báo cáo tình hình trực tiếp cho bà chủ của mình càng nhanh càng tốt.

Sau khi hắn rời đi, có một nhóm người cách đó hàng trăm mét nhanh chóng đến gần.

“Mày thật vô dụng, chỉ có việc túm một người phụ nữ thôi mà cũng làm không xong.”

Tên đàn ông cầm đầu lên tiếng, ghét bỏ dùng mũi chân đạp Lý Hoa Ân đang ngồi xổm.

Nước miếng của Lý Hoa Ân chảy ra đầy tay, hàm dưới của hắn ta bị lệch nên không thể giải thích được, chỉ có thể “Ư ư ư” khua tay múa chân ra hiệu.

Tên đàn ông kia chán ghét tránh đi.

“Đừng có lấy cái tay bẩn thỉu của mày khua tới khua lui nữa”, hắn bực bội nháy mắt ra hiệu cho người ở phía sau, “Tận dụng tối đa mọi thứ, dù sao cũng là mấy trăm nghìn tệ, nếu gây ảnh hưởng cho sữa bò Bách Hoa một chút cũng đáng.”

“Vậy còn người này thì sao?”

“Phế vật, đưa nó về chỗ cũ đi, chúng ta chỉ trả một nửa số tiền chuộc, cũng không tệ lắm.”

Lý Hoa Ân giãy giụa, muốn cam đoan với tên đàn ông kia lần sau hắn ta chắc chắn sẽ thành công, hắn ta muốn xin tên đàn ông cho hắn thêm một cơ hội nữa.

Đáng tiếc là không ai nghe được lời hắn ta nói cả, cũng không ai để đến cảm nhận của hắn ta.

Hắn ta giống như con ch.ó đã chết, bị hai tên đàn em kéo lê đi, rồi nhốt vào thùng của xe tải.

Lý Hoa Ân điên cuồng lấy tay đập vào tấm sắt của thùng xe tải, nhưng vẫn không thể ngăn cản chiếc xe chạy đến nơi ác mộng của hắn - công trường của đám cho vay nặng lãi.

Giờ phút này, Lý Hoa Ân thậm chí còn mong đợi Phương Bình sẽ kiện hắn ta.

Dù sao thì vào tù cũng có cơm ăn áo mặc, không cần phải chịu cảnh khổ sở như thế này nữa.

Không ai đưa hắn ta đi bệnh viện, tên chủ thầu đ.ấ.m mạnh vào cằm của hắn ta, Lý Hoa Ân bị đau đến nỗi trước mắt tối sầm lại, cuối cùng cái miệng cũng ngậm lại được.

Dù đã khép miệng vào, nhưng một khi miệng đã ngậm lại, thì phạm vi có thể mở ra rất hạn chế.

“Vào tù có lẽ sẽ tốt hơn.”

Lý Hoa Ân lẩm bẩm, tự an ủi mình.

Những lời này đã bị tên chủ thầu chưa rời đi nghe thấy được, hắn ta cười nhạo một tiếng, “Mày thật sự nghĩ rằng nhà tù là chỗ an toàn à, những chỗ khác có thể bọn tao không nhúng tay vào được, nhưng trong tù, có rất nhiều công nhân giỏi của bọn tao đó.”

Đôi mắt hắn nheo lại, đánh giá Lý Hoa Ân từ trên xuống dưới.

“Lúc trước chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, mày cũng có chút xinh đẹp đó.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất