Xuyên Sách Trở Thành Nữ Quản Gia Trong Truyện Mary Sue

Chương 1

Chương 1
“Tổng giám đốc Lệ! Phu nhân lại thu dọn hành lý bỏ đi rồi ạ!”
Lệ Tri Duyện nghe xong, cau mày lạnh lẽo như trời sắp có bão:
“Còn không mau đuổi theo? Cho cô hai tiếng, nhất định phải đưa vợ tôi về nhà!”
Ngón tay anh ta thon dài hữu lực, giờ lại siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ dưới lớp da.
Tôi nhanh nhảu gật đầu, nhưng trong lòng thì chỉ muốn ngửa mặt thở dài:
【Chạy lần thứ 99 trong tháng này rồi đó chị Chử Thanh Lộ! Mà không phải cũng tại anh ta sao?!】
Tôi ra khỏi phòng, mở hệ thống định vị toàn cầu độc quyền do chính Lệ Tri Duyện thiết kế, định vị điện thoại Chử Thanh Lộ một cách thành thạo, gọi luôn cho cô ấy:
“Phu nhân, tổng giám đốc nói anh ấy biết lỗi rồi, bảo chị đừng chạy nữa!”
“Anh ta căn bản không yêu tôi! Người anh ta yêu là Bạch Nguyệt Quang của anh ta – Tô Duyệt!”
Lại là Tô Duyệt. Từ ngày cô ta trở về nước, Lệ Tri Duyện và Chử Thanh Lộ như thể chỉ nói mỗi cái tên ấy. Chưa thấy họ phiền, tôi đã muốn bịt tai trước rồi!
Tôi nhịn lắm mới không lật mắt, phải giả vờ dỗ dành:
“Không đâu, tổng giám đốc yêu chị thật đấy!”
Trong lòng thì gào lên:
Mấy người kết hôn được ba năm rồi đó! Tháng nào cũng y chang nhau – chị bỏ đi, anh đuổi theo, rồi khóc lóc cãi vã hòa giải. Trời ơi sao tôi lại xuyên vào truyện mà chỉ làm cái nghề khổ cực khốn khổ này chứ! Người ta xuyên vào thì làm tiểu thư hào môn, được tổng tài cưng chiều, còn tôi? Làm quản gia full-time!
“Quản gia này, chị nói xem… Tri Duyện có thật sự yêu tôi không? Tại sao mỗi khi Tô Duyệt gọi điện, anh ấy đều bỏ mặc tôi mà chạy đến với cô ta?”
Lại nữa rồi! Chị gái ơi, sao chị vẫn còn tin mấy lời đường mật của đàn ông thế? Tỉnh đi chứ!
Tất nhiên, tôi không nói ra điều đó.
Chỉ dịu dàng an ủi:
“Phu nhân, chị đừng buồn nữa…”
Vì tôi biết rõ – Lệ Tri Duyện thật sự không yêu chị ấy. Người anh ta yêu luôn là Tô Duyệt.
Không ngoài dự đoán, chưa đến nửa tiếng sau cuộc gọi, Chử Thanh Lộ tự mình xách vali về nhà. Cô ấy lúc nào cũng tự mình xuống nước như thế.
“Cầm lấy đi.” – Lệ Tri Duyện không nói nhiều, chỉ đưa cô một hộp quà nhỏ.
Chử Thanh Lộ mở ra, nhìn thấy bên trong thì gắt lên:
“Lại là cái thứ rác rưởi này?!”
Cô tiện tay ném hộp lên sofa, lớn tiếng:
“Lệ Tri Duyện! Anh có hiểu không?! Tôi muốn là trái tim chân thành, không phải tiền bạc!”
【…Cái thứ "rác rưởi" đó??? Má ơi! Mắt tôi đang hoa lên vì lấp lánh đây này! Đó là bộ trang sức đá quý trị giá hàng tỷ đó chị! Trái tim chân thành giá ba đồng rưỡi thì phải, cho em cái "rác" đó đi được không?!】
Tôi nhìn bộ nữ trang lấp lánh bị ném qua một bên mà lòng đau như cắt.
Lệ Tri Duyện lạnh lùng quát:
“Đừng có thách thức giới hạn của tôi nữa! Quản gia, đưa phu nhân về phòng!”
Chử Thanh Lộ khóc đến mức gần ngất. Tôi phải dìu cô về, trong lòng thì khinh bỉ cái người đàn ông lạnh lùng kia:
Nếu không phải tôi đã đọc tới kết truyện thì còn tưởng anh tử tế lắm ấy! Trước mặt nói một kiểu, sau lưng làm một kiểu. Cuối cùng thì sao? Ngoại tình với Tô Duyệt, bỏ vợ ly hôn! Tin lời đàn ông thì thà tin heo biết leo cây!
Về đến phòng, tôi dịu giọng an ủi:
“Phu nhân, chị đừng khóc nữa…”
Chử Thanh Lộ nhìn vào gương:
“Tôi chẳng qua chỉ là người thay thế, đúng không? Nếu không phải anh ta thấy tôi giống Tô Duyệt, sao có thể cưới tôi?
Không, không thể nào! Anh ấy yêu tôi! Quản gia, cô nhìn đi – trang sức, quần áo, thứ gì anh ấy cho tôi cũng là hàng tốt nhất, đắt nhất!
Có nhiều thứ Tô Duyệt còn không có đâu!”
Tôi thật sự không biết tại sao Lệ Tri Duyện lại cưới cô ấy. Nhưng tôi biết – cô ấy yêu anh ta rất thật lòng.
Cô ấy sẵn sàng thay đổi tất cả chỉ để phù hợp với sở thích của anh ta: anh thích golf, cô ấy đi học đánh golf; anh thích rượu vang, cô ấy đi học nếm rượu.
Còn Lệ Tri Duyện, nếu bỏ qua yếu tố tình cảm, thì anh ta thật ra đối xử rất tốt – miễn là vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, vậy thì đó căn bản không phải vấn đề.
“Thích thì mua.”
Chính vì vậy, phần lớn nhu cầu mua sắm của Chử Thanh Lộ không phải là vật chất, mà là vì cô ấy khát khao được anh ta yêu thương.
Mà chân tình thì khó mà mua được.
Còn tôi thì, tiền là chân ái. Tôi còn thay luôn hình nền điện thoại thành ảnh Thần Tài, mỗi ngày đều niệm chú:
“Tôi yêu tiền tiền cũng yêu tôi, tôi yêu tiền tiền đến với tôi, tiền từ bốn phương tám hướng đổ về. Không có tình yêu cũng được, không có tiền thì không xong. Tiền đến, tiền đến, tiền đến!”
Tôi gật đầu phụ họa:
“Đương nhiên rồi, chị và tổng giám đốc là vợ chồng mà!”
Chử Thanh Lộ lau nước mắt, nhoẻn miệng cười:
“Quản gia, tôi muốn ăn xúc xích chiên của cô!”
“Không thành vấn đề, chút nữa tôi mang vào cho chị.”
Cái chuyển biến tâm trạng này làm tôi suýt không kịp trở tay. Nhưng quen rồi. Cô ấy nổi tiếng là cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hồi đầu tôi trúng tuyển làm quản gia chỉ nhờ mỗi món tủ – xúc xích bột chiên. Trong hàng chục ứng viên, chỉ có tôi lọt vào mắt xanh của nữ chính.
Thật ra đoạn này không hề có trong truyện. Khi tôi vừa xuyên vào đã thấy mình đang giữa một cuộc thi nấu ăn. Là một đầu bếp tay mơ kiêm dân nghèo, tôi đành phải xắn tay lôi xúc xích bột trong siêu thị ra chế biến đủ kiểu. May mắn làm sao, nhờ vào món ấy mà tôi được bà chủ chọn về.
“Tôi chọn cô ấy, vì món cô ấy làm có hương vị khác biệt.”
Tôi âm thầm trợn mắt:
【Ừ rồi, cái mô-típ nhân vật chính nhà giàu thích đồ ăn dân dã từ nhân vật phụ nghèo khó. Quen quá rồi!】
“Được.”
Tôi nhìn sang người đàn ông đối diện – chắc chắn là nam chính Lệ Tri Duyện rồi…
Đường nét khuôn mặt anh ta sắc sảo, ánh mắt đầy uy nghi, sống mũi cao, cả người toát ra khí chất bá đạo không thể chối cãi.
Khoan đã… Sao giống y hệt trong truyện vậy trời?!
Vậy cô gái vừa nói… không ai khác chính là “Phu nhân dịu dàng của tổng tài mặt lạnh” – Chử Thanh Lộ.
Và thế là, tôi được cô ấy mang về nhà, chính thức trở thành… Chuyên viên chiên xúc xích độc quyền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất