Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 115

Sáng sớm hôm sau.

Nhan Như Tinh tỉnh lại trong mùi thơm của thức ăn.

Cô nhắm hai mắt đi về hướng nhà bếp, theo bản năng nói: “A Trì ca ca, hôm nay anh nấu món gì vậy? Thơm quá đi a.”

Trong phòng bếp, mặc kệ là Tu bên hông có tạp dề, hay là Gấu Xám Nhỏ với bàn chân chìa ra ở bồn rửa bát, rửa rau, tất cả đều vì những lời này của cô mà rơi vào trầm tư.

Nhận thức được có gì đó không ổn, Nhan Như Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, cô mở mắt ra nhìn Tu và Gấu Xám Nhỏ, ôn hòa cười: “Thật ngại quá, ta quen rồi.”

Tu thật sự không vui, liếc xuống Gấu Xám Nhỏ một cái.

Đều do tên mặt gấu này muốn thức dậy nấu cơm, hắn đang đi học, kết quả thì sao, theo như cái tình hình trước mắt, tất cả đều như đổ sông đổ bể.

Không, cũng không tính là hoàn toàn uổng phí.

“Vậy thì sau này ta nấu cơm cho cô ăn?” Dù sao cũng không khó lắm.

“A? Anh không đi sao?” Nhan Như Tinh ngạc nhiên.

Tu gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ta đã nộp tiền phạt, hắn liền không lý do gì để nhốt ta lại.” Hơn nữa nghe nói gần đây lại có một game bị sập rồi, vẫn là level A, vì vậy bọn chúng cũng không có thời gian quản hắn.

Nhìn cái thái độ này, lần trước bị nhốt hẳn là không muốn nộp tiền phạt đi?

Nhan Như Tinh ánh mắt tò mò.

Chẳng qua là nghĩ đến về sau có người nấu cơm cho ăn cũng khá tốt, liền gật đầu đáp ứng.

“Được, vậy anh ở lại đây cũng được.” Hiện tại xem ra đã đến lúc nên xem xét thật kĩ về đề nghị đổi phòng của Phương Triển.

“Không được coi thường Gấu Xám Nhỏ.” Cô nhắc nhở nói.

Tu ngoài mặt đáp ứng, nhưng trong lòng chẳng hề quan tâm.

Nhan Như Tinh thấy vậy đi theo bọn họ, dù sao bọn họ tự biết điều là được.

Khi cô xoay người trở lại phòng, cô cảm thấy chính mình đã quên cái gì đó.

Khuôn mặt tượng thần bị một mèo một gấu ném vào thùng rác đột nhiên hiện lên càng rõ ràng.

——

Tại phó bản Long Hổ Sơn.

Trong phó bản, bóng tối bao trùm lấy bầu trời khiến mọi người thở không nổi.

Nhan Như Tinh lúc trước đã nhảy khỏi đỉnh núi, Đạo diễn và một đám nhân viên ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàn toàn thay đổi, nó trông giống như một con quái vật được tạo thành từ hỗn hợp nhiều loài khác nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Nó dường như là một sinh vật bước ra từ trong bóng đêm, với bề mặt cơ thể phìng to lên gấp hàng trăm lần. Ngoại trừ việc tứ chi tạo từ đủ loại hình thù kỳ dị, tạp nham liên kết với nhau, còn có lấy không ít vết mụn phồng đỏ và sưng tấy.

Mỗi khi mụn chín, nó biến thành màu trắng rồi vỡ ra, một đạo lực lượng màu đen mở ảo, quỷ dị liền sẽ tan vào trong không khí. Vì vậy nên bầu trời mới càng ngày càng đen kịt đến nỗi mà một vùng không nhỏ trên thế giới bị bóng tối bao trùm.

Đạo diễn Lý đã không dám tưởng người ở dưới chân núi sẽ như thế nào, hắn chỉ biết đau ngắn còn hơn là đau dài.

Ngay từ khi biết mục đích của hắn, cô liền biết chính mình đã bị lừa.

Nhưng dù sao vẫn chưa muộn, tốt xấu gì thì vẫn còn có hy vọng.

Đạo diễn Lý ánh mắt kỳ vọng nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững giữa không trumg, nhỏ bé như hạt cát so với con quái vật thân hình khổng lồ.

Đáng tiếc kỳ vọng của anh ta đang dần trở nên vô vọng khi người đàn ông liên tục bị đàn áp bởi những con quái vật.

Điều tồi tệ chính là, người đàn ông hình như cũng đã bị nhiễm bệnh và cơ thể anh ta bắt đầu xuất hiện những dị biến.

Trái tim đạo diễn Lý lặng xuống, trong lòng từ lâu không còn ôm hy vọng.

Lúc này trừ phi là vị thần mà ông bà tổ tiên kể lại xuất hiện, bằng không kết cục sẽ chỉ là diệt vong.

Nhưng nếu thật sự có thần, ngài sao có thể tùy tiện để con quái vật này đến giả danh thần, bắt bọn họ phải cung phụng nó nhiều năm như vậy?

Anh vừa xoay người chuẩn bị hậu sự, biên kịch bên cạnh đã túm chặt lấy anh, chỉ vào không trung hai mắt đăm đăm, lắp bắp nói: “Thần, thần xuất hiện rồi.”

Đạo diễn Lý vội vàng quay đầu lại, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho người ta cảm thấy đây không phải một người đàn ông bình thường, trông ông ta như là Thần Minh vậy. Nhìn thấy vị thần như đã được tổ tiên kể lại như vậy, đương nhiên trong mắt không khỏi xuất hiện sự vui mừng.

Chỉ là……

Tổ tiên không phải nói Thần Minh có tóc màu trắng như tuyết, dài thướt tha tựa thác nước và một đôi mắt với đồng tử dị sắc khác hẳn với người bình thường sao?

Vì sao người trước mặt anh, ngoại trừ có dung mạo xuất chúng, những đắc điểm khác đều không giống?

——

“Thông báo: Người chơi ‘ Chu Vũ Trạch ’ gửi cho bạn lời mời kết bạn.”

Nhan Như Tinh nghe được thông báo nhắc nhở từ hệ thống, xoa xoa mặt, tò mò mở bảng thông báo hệ thống.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời kết bạn từ người chơi khác.

Còn nữa, cô không phải đã bật tính năng “Không cho phép người chơi tìm kiếm tên cô thông qua phó bản” sao?

Tại sao vẫn nhận được lời mời kết bạn từ người chơi cùng phó bản lần trước?

Nhan Như Tinh chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, thuận tiện liền hỏi hai vấn đề này.

“Chu Vũ Trạch: Tôi nạp tiền.”

Nhan như tinh:?

“Một trăm Nhạc Viên Tệ, thông báo đặc quyền đó, quý lắm mới thấy.”

“Vậy sao cậu lại tìm được tôi?”

“Cậu quên công việc của tôi là gì rồi sao?”

“A!” Nhan Như Tinh nghĩ đến công việc của hắn là bán tin tình báo, tìm được cô cũng không có gì khó khăn.

“Tìm tôi có việc gì sao?” Cô hỏi.

“Hắc hắc, Nhan Thanh kỹ năng của cậu có liên quan đến đặc tính trị liệu đúng không?” Chu Vũ Trạch nghĩ tới lần ở phó bản thiếu chút nữa đã hiểu lầm cô, có chút xấu hổ.

“Ừm.”

“Chỗ tôi đang có một phó bản, cậu có muốn chơi cùng không?”

“Không chơi.”

“Từ từ đã, đừng vội đi.” Chu Vũ Trạch biết Nhan Như Tinh là kiểu người nếu đã không có hứng thú liền sẽ trực tiếp rời đi, vội vàng đưa ra một đề tài cô nhất định sẽ thích thú để nói.

“Cậu không muốn biết phó bản lần trước cuối cùng ra sao à?”

Nhan Như Tinh: “Cậu biết à?”

Chu Vũ Trạch: “Tôi đương nhiên là biết, được cậu trị liệu xong, cảm thấy có thể chịu đựng thêm một hồi, liền nằm trên mặt đất giả chết. Cho nên cũng biết sương sương sau đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Miễn phí sao?”

Nhan Như Tinh cũng muốn biết tình hình của Nhân Ngẫu sư.

Lúc ấy, sau khi Nhân Ngẫu sư đỡ được cô ở giữa sườn núi, ông muốn nói gì đó với cô rồi lại thôi.

Vì thế, đến khi nhìn thấy hệ thống thông báo có thể rời khỏi phó bản, ông liền hỏi cô một câu.

Ban đầu ông còn do dự, cuối cùng vẫn là nói với cô. Ông muốn ở lại một thời gian rồi sau đó mới tìm cách ra ngoài.

Nhan Như Tinh đã đồng ý rồi.

Cho nên tối hôm qua, cô mới trở về một mình.

Chu Vũ Trạch: “Nể tình cậu từng cứu tôi, miễn phí.”

Phó bản lần trước, nếu không có Nhan Như Tinh, hắn thật đúng là không thể nào qua nổi.

Quá đáng sợ rồi, ai có thể nghĩ đây chính là ngày chết của mình.

Nhan Như Tinh cũng quá đỉnh rồi, chỉ qua một hồi thể hiện năng lực, làm cho ai cũng nghĩ rằng cậu đã “Chết”. Thế nhưng không có một ai đi kiểm tra xem cậu có thực sự chết hay không.

Nếu không vì thế, cậu sao có thể chứng kiến cảnh tượng đáng kinh ngạc đó.

“Nói.” Nhan Như Tinh hài lòng nói.

“Các cậu đi rồi, người chơi họ Hồ cách vách kia chắc cũng đi luôn.”

“Sau đó nữ chính Diêu Âm La xuất hiện giải cứu hai người đó, cũng cùng quỷ hứa hẹn là sẽ đưa bọn họ đem ra công lý và chịu trừng phạt trước pháp luật.”

“Nhưng mà quỷ không nghe, cô liền diệt quỷ.”

“Tôi không có hứng thú nghe cậu nói chuyện này.” Nhan Như Tinh mặt vô biểu tình nói.

“Đừng nóng vội a.” Chu Vũ Trạch bị cô ngắt lời, bất mãn nói:

“Nữ chính kia sở dĩ giúp hai người bọn hắn giết quỷ, là bởi vì cô ta muốn có tượng thần trên người Kim Dũng Nghị.”

“Cậu còn nhớ ba bức tượng thần tôi đem tới không?” Chu Vũ Trạch thở dài nói: “Nói thật, lúc ấy tôi đã lừa cậu”

“Thứ tôi thấy trong màn hình giám sát thật ra không phải tượng thần, mà là một người. Còn là người mà chúng ta quen biết.”

Nhan Như Tinh nghĩ tới Kim Dũng Nghị, chờ cậu nói tiếp.

“Người kia chính là Kim Dũng Nghị, sau đó tôi đi tìm hắn, hắn không chịu thừa nhận. Đợi đến khi tôi cho hắn xem màn hình giám sát, hắn mới chịu mở miệng.”

“Ban đầu, tôi muốn mua lại tượng thần từ chỗ hắn, nhưng hắn không bán. Sau đó, ảnh ta lại nói có thể cho tôi tượng thần, nhưng trước tiên phải làm giúp hắn một chuyện.”

“Hắn nói cậu và anh ta có thù oán, muốn tôi giúp hắn đánh yểm trợ, xóa bỏ hoài nghi của cậu về hắn.”

“Tôi đương nhiên là muốn hỏi cho rõ ràng chuyện gì. Sau đó, tôi liền biết hắn là người chơi màu đỏ, và cả chuyện cậu bị hắn lừa vào trong phó bản nữa.”

“Tôi thực sự tức giận, tôi cảm thấy hắn không đáng làm người, cho nên tôi trong lòng kháng cự……”

“Nói trọng điểm!” Nhan Như Tinh cạn lời.

“Tóm lại, chuyện bức tượng thần kia ở chỗ hắn là hắn lừa ta. Cuối cùng, hắn cũng không đưa cho ta. Hắn kiểu gì cũng phải mang nó ra ngoài. Nếu cậu gặp hắn, nhất định phải cẩn thận một chút.” Chu Vũ Trạch nói.

“Chỉ có thế?”

Nhan Như Tinh cầm lấy khăn, ra khỏi nhà vệ sinh.

“Chưa dừng lại ở đó, những gì tôi sắp nói đây mới là phần quan trọng. Tôi muốn bán tin này đó, nói cho cậu rồi, cậu nhất định không được nói cho người khác.” Chu Vũ Trạch nghiêm túc nói.

“Nói đi.”

“Ở phó bản lần trước, tôi đã gặp được thần!”

“Thần?” Nhan Như Tinh bước ra khỏi phòng, “Thần gì cơ?”

“Cậu đợi một chút, tôi gửi cho cậu tấm ảnh này.”

Lời này làm Nhan Như Tinh kinh ngạc, “Cậu còn chụp cả ảnh?”

“Hắc, đều là do cuộc sống ép buộc thôi.” Chu Vũ Trạch đắc ý, “( hình ảnh) có chút mơ hồ, cậu xem tạm đi.”

Đâu chỉ là mơ hồ, căn bản là chẳng thể thấy nổi cái gì, toàn bộ tấm ảnh đều đen sì sì, không biết là cái thứ gì.

“Thần đâu?” Nhan Như Tinh gửi mấy cái dấu chấm hỏi.

“Ảnh của thần đó, cậu nghĩ tôi có thể chụp lại được sao?”

“?”

“Đây là khung cảnh ( bức ảnh) lúc đó được vẽ lại theo ấn tượng của tôi.”

Nhan Như Tinh nhìn lại một lần nữa, những lần này có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một người.

Thế này cũng trừu tượng quá rồi, cổ là một vòng tròn, tứ chi là những thanh gỗ, màu sắc lòe loẹt, sặc sỡ.

Đây không phải là người que sao?

“Thần là người que hả?” Cô hỏi.

“Cái gì mà thần là người que! Cậu là đang sỉ nhục thần hay là đang sỉ nhục tài năng hội họa của tôi vậy?”

“Những khách hàng trước kia của cậu có nhận được tình báo bằng hình ảnh như thế này không?”

“Có a, rất nhiều người tìm cách trả thù đều mua thông tin ở chỗ tôi.”

Nhan Như Tinh: “Bọn họ sẽ không nhận nhầm người sao?”

“Tôi nói rồi, đây không phải người que!!” Chu Vũ Trạch đã hiểu ra rồi, biết Nhan Như Tinh là đang ghét bỏ tài năng hội họa của hắn.

“Thần minh và quỷ thần đều không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, cũng không thể nói chuyện cùng. Bao gồm cả bức tranh này, khi vẽ nó, những điều ta nghĩ đến đều không phải thần, mà là người khác.”

“Như thế tôi mới có thể đàng hoàng mà ngồi đây nói chuyện phiếm với cậu.”

Nói như vậy, Nhan Như Tinh đã hiểu.

“Trong bức tranh này có những chi tiết mà tôi đặc biệt lưu ý. Cậu có thể tưởng tượng một chút.”

Nhan Như Tinh lại liếc đến hình người que hoa hòe, lòe loẹt, lắc đầu ngao ngán.

“Nhưng khi thần và quỷ đánh nhau, tôi đã nhìn thấy lão Vương.”

Nhan Như Tinh nhìn đến những lời này, ngồi thẳng người dậy.

“Tôi liền biết lão Vương không phải loại tầm thường, hắn quá dũng cảm rồi.”

“Hắn làm cái gì?”

“Hắn giết Diêu Âm La, trực tiếp rút ra từ trong cơ thể cô một khối kim cốt.”

“Kim cốt?”

“Đúng vậy, một khối to bằng ngón tay cái. Rút xong hắn không tự mình cầm, mà là ném cho lão công trong phó bản của cậu Yến Tuy cầm.”

“Vãi thật, lão công trong phó bản của cậu không hổ là đại boss, phải cần nữ chính và sư phụ của nàng ta liên thủ lại mới có thể đối phó anh ta.”

“Trước khi thần đến, chỉ có một mình anh ta, không đúng, là một mình anh ta chặn tốc độ quái vật tiến vào thế giới này.” Đổi lại là cậu, cậu đã sớm bị dọa cho chạy mất dép rồi.

Cũng may, tôi trấn tĩnh lại được, rồi sau đó lại nhận được một tin vui.

Cậu có linh cảm, khi mình tung tin này ra, nhất định nó sẽ hot!

“Đáng tiếc là anh ta cũng không thể đấu lại nổi. Dù sao đó cũng là ma thuật có thể làm ô nhiễm toàn bộ thế giới, chỉ có những người phi thường mới có thể đối phó được.”

“Tôi nghe nói đến nay chỉ có đội quân đen mà hệ thống thiên đường cử đến mới có thể cạnh tranh với yêu ma cấp bậc này.

Một trận chiến quỷ dị.”

“Anh ta thua rồi?” Nhan Như Tinh sững sờ hỏi, “Đã chết rồi sao?”

“Không chết, anh ta gắng gượng định thần lại được, lúc ấy dáng vẻ anh ta đều có vẻ như không xong rồi. Nếu không phải lão Vương, người đang theo đuổi cậu đưa cho anh ta một khối kim cốt trên người Diêu Âm La, anh ta liền ổn định.”

“Ầy, sao tôi lại có cảm giác phó bản lão công của cậu cùng cái người đang theo đuổi cậu kia có quan hệ không bình thường a. Bọn họ không phải là tình địch sao?”

“Làm sao mà tôi biết được?” Nhan Như Tinh trả lời một câu, há miệng, ý bảo Tu đút cơm cho cô.

Gấu Xám Nhỏ ân cần xoa bóp vai, cánh tay cho cô.

“Hắc, nhưng mà Kim Dũng Nghị cũng thật thảm.” Chu Vũ Trạch đột nhiên nói.

“Sao lại thảm?”

“Sau khi lão Vương đưa anh ta khối kim cốt, hắn có nhắc đến một câu, tôi nghe được đại khái là ‘ cái kia thần tượng ở bên ngoài ’.”

“Tôi nghĩ là anh ta nhất định sẽ không buông tha cho bức tượng thần trong tay Kim Dũng Nghị.” Chu Vũ Trạch hả hê.

Đến bây giờ cậu vẫn còn hận thấu xương chuyện Kim Dũng Nghị lừa cậu.

Thấy cậu nói như vậy, Nhan Như Tinh hỏi Tu và Gấu Xám Nhỏ, “Tượng thần ở đâu?”

Một mèo, một gấu nghe vậy, con thì cúi đầu mặc kệ, không hé một lời, con thì ánh mơ hồ, trông thật đáng ngờ.

Gấu Xám Nhỏ dường như cảm thấy tội lỗi, vẫn là không nhịn nổi nữa, đào tượng thần ra từ thùng rác trong bếp.

Nhan Như Tinh thấy vậy, bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Ai vứt thì người đó đi rửa đi.”

Gấu Xám Nhỏ nhìn về phía mèo trắng, Tu.

Tu ngẩng đầu không nhìn lại, hiển nhiên là không nhận.

Gấu Xám Nhỏ nghiêng nghiêng đầu, chỉ có thể tự mình đi rửa.

Chu Vũ Trạch vẫn còn đang rủ rê Nhan Như Tinh cùng cậu hạ phó bản, nhưng không thể lay chuyển nổi cô.

“Không vào phó bản cũng không sao, tôi vừa nghe được một tin. Nghe nói gần đây Nhạc viên đang định chiêu mộ người chơi tiên phong đến khu vực bị chiếm đóng để quét quái vật, cậu có muốn báo danh tham gia không?”

Nhan Như Tinh thấy lời này của cậu thần sắc khẽ thay đổi, bởi vì cô nhớ tới Nguyễn Trì cũng nói như vậy. Còn nói nếu muốn nhanh chóng thăng cấp, quét sạch quái chỉ là chuyện trong chốc lát.

“Quét quái trong khu vực chiếm đóng?” Cô lặp lại lời nói của cậu một lần nữa.

“Đúng đúng, muốn đi sao? Chi là người chơi cấp D như chúng ta, khả năng chỉ có thể làm các công việc hậu cần.”

“Hậu cần cũng không tệ, điểm tích lũy cũng không ít, lại còn an toàn.” Cậu nói.

“Điểm tích lũy?”

“Đúng vậy, tất cả vật tư và đạo cụ trong quá trình diệt quái đều được tính bằng điểm tích lũy.”

“Điểm tích lũy là vật phẩm trao đổi thông dụng ở khu vực chiếm đóng, mỗi một nghìn điểm tích lũy có thể khiến người chơi trực tiếp thăng hạng đến cấp B mà không cần tiến vào phó bản.”

“Nói cách khác, nếu cậu có đủ điểm tích lũy, cậu có thể trực tiếp thăng hạng mình từ cấp D lên tới cấp B.”

“Trong khoảng thời gian không tiến vào phó bản, không lo không được thăng cấp.”

“Nếu là người chơi từ cấp độ B trở lên thì sao?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Cấp B đến cấp A, người chơi cần muốn thăng cấp phải vượt qua cấp độ của phó bản.”

“Ngoài ra, cấp độ B đối với người chơi thật ra là một đường ranh giới. Tương tự như vậy, mọi cấp độ trên cấp độ B cũng đều là ranh giới.”

“Cậu có thể thấy nhiều trường hợp người chơi cấp D dùng đạo cụ cấp C giết chết những người chơi dưới cấp B.”

“Nhưng từ cấp B trở lên, người chơi cấp thấp giết người chơi cấp cao hơn thì chỉ có xác suất không quá 10%”

“Có thể nói, đến cấp độ B mới xuất hiện hệ thống phân cấp người chơi.” Chu Vũ Trạch phổ cập một đống kiến thức khoa học cho cô.

“Điểm tích lũy hẳn là rất khó kiếm nhỉ?” Nhan Như Tinh có chút do dự.

Cô tuy rằng rất muốn nhanh chóng thăng cấp, có điều nếu quá phiền toái thì……

“Với tôi thì khó, còn đối với cậu hẳn là cũng không khó đi.” Chu Vũ Trạch giải thích, “Hoạt động quét quái này thực ra thứ cần là kỹ năng đặc tính.”

“Có một kỹ năng đặc tính tốt có thể giúp ngươi chơi tiết kiệm rất nhiều công lực. Mà mỗi lần diệt quái, dược liệu trị liệu khôi phục sẽ tiêu hao rất nhanh.”

“Có đôi khi, khả năng dược liệu phục hồi được còn không đuổi kịp tốc độ tiêu hao công lực của người chơi, lúc này, người chơi có một chút kỹ năng đặc tính trị liệu liền được đặc biệt hoan nghênh.”

“Bình thường, họ chẳng cần làm cái gì cũng đều có người chơi khác đến tặng điểm tích lũy.”

“Thế nào? Có muốn hợp tác hay không?”

“Cậu vừa nói, những người chơi khác đều muốn lấy lòng tôi, nếu là như vậy thì tại sao tôi phải hợp tác với cậu?”

Chu Vũ Trạch:??

“Không phải, tôi có thể bảo vệ cậu nha.”

“Không cần cậu, tôi cũng có người bảo vệ.” Nhan Như Tinh nhìn về phía Tu, Tu không cần nhìn mấy dòng tin nhắn vớ vẩn của cô, cũng có thể nhìn vẻ mặt của cô mà biết được cô đang làm cái gì.

Vì thế, hắn lưỡng lự hai giây, liền biến thành mèo nhảy vào trong lồng ngực cô.

Gấu Xám Nhỏ rửa tượng thần xong, trở vào nhìn thấy cảnh này liền tức giận đến mức hai mắt như bốc hỏa.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh.” Gấu Xám Nhỏ ôm lấy chân Nhan Như Tinh, ngẩng khuôn mặt tròn tròn, đáng thương mà nhìn cô.

Nhan Như Tinh quả nhiên bị sự đáng yêu của hắn làm mềm lòng, buông Tu cúi người lấy Gấu Xám Nhỏ.

Tu khó chịu, muốn cào cho con gấu đầu to giả vờ đánh thương này một nhát.

“Meoo ~” Tu nhảy lên bàn ăn, nũng nịu kêu lên một tiếng thật mềm mại

Hắn không thích dùng cách này để lấy lòng người, bộ dáng của hắn bây giờ đều là do bị tình cảnh ép buộc.

Nhan Như Tinh ngay lập tức bị tiếng kêu của Tu làm xiêu lòng, khiến Gấu Xám Nhỏ trong lồng ngực tức đến nổi phổi.

Cô buông tay, ôm lấy mèo trắng.

Gấu Xám Nhỏ:??

Hắn nhìn Tu, lại nhìn Nhan Như Tinh hai mắt sáng long lanh đang chơi đùa với con mèo.

Trong long buồn bực và chán nản.

Hắn không nghĩ tới, con mèo trắng này lại không biết xấu hổ như vậy, không phải lúc trước còn xem thường hắn dùng thân thể lấy lòng Tinh Tinh sao?

Vậy hắn như vậy là đang làm gì?

Dường như cảm nhận được sát khí từ gấu, Tu hơi hơi cong khóe miệng, lộ ra điệu cười chế giễu nhìn nó.

Gấu Xám Nhỏ:……

Quả nhiên những người này đều không đơn giản.

Hắn bắt đầu chờ xem Nguyễn Trì sau khi trở về nhìn đến cái cảnh này sẽ có biểu hiện như thế nào.

“Tinh Tinh, tượng thần em đã rửa sạch sẽ rồi.” Gấu Xám Nhỏ nhảy lên ghế dựa, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghiêm túc nói.

“A, ngươi tìm chỗ nào đó, cất nó đi.” Thật ra, chỉ cần bọn hắn không làm mất nó, Nhan Như Tinh cũng chẳng quan tâm tượng thần bị bọn hắn vứt ở đâu.

Cô cúi đầu, một bên vuốt ve con mèo, một bên kiểm tra tin nhắn.

Cô mới vừa phát hiện, cô có rất nhiều tin nhắn chờ chưa đọc.

Còn có mấy cái là tin nhắn chào hỏi từ đợt phó bản lần trước.

Cô trực tiếp xẹt qua.

Sau đó là Vân Phong, mấy ngày trước đột nhiên gửi cho cô mấy chục cái tin nhắn.

Ngoại trừ mấy tin nhắn trước đều là hỏi cô có tiện nói chuyện không, còn gần đây là nói thẳng lý do tìm cô.

Vân Phong: “Mấy ngày hôm trước, tôi đưa Đan Đan về đảo Luyến Luyến một chuyến, cô ấy đã nhớ ra nguyên nhân tại sao bản thân lại đi theo tôi.”

Vân Phong: “Tình huống có chút phức tạp, khi nào cô ra khỏi phó bản thì báo cho tôi một tiếng.”

Vân Phong: “Còn chưa trở ra sao? Tôi bây giờ vẫn đang ở đảo Luyến Luyến, cô đoán xem tôi đã phát hiện ra cái gì.”

Vân Phong: “(Hình ảnh), khách sạn trước kia chúng ta ở, tự nhiên lại bị cho đóng cửa. Còn có đám người đạo diễn, bọn họ đang chuẩn bị quay một chương trình tạp kỹ thực tế về tình yêu…”

Nhan Như Tinh: “Tôi đây.”

Vân Phong dường như vẫn luôn đợi cô trả lời, liền ngay lập tức phản hồi lại.

“Cô có cần liều mạng như vậy không?” Anh thởi dài.

Rất nhiều lần anh cảm thấy trên đầu cô như đang sáng lên, kết quả không bao lâu sau lại tối sầm xuống.

“Ngoài ý muốn thôi.” Nhan Như Tinh cũng cảm thấy bản thân quá liều mạng, rõ ràng cô chỉ nghĩ muốn qua nhanh cho xong chuyện yêu cầu không cao, sống sót là được. Nhưng gần gần đây, tần suất ra vào phó bản hoàn toàn bị mất khống chế, hoàn toàn trái ngược với triết lý của cô.

“Cô đã đọc tin nhắn tôi gửi chưa?” Vân Phong thúc giục hỏi.

“Thấy rồi.”

“Đan Đan nói với tôi, cô ấy có thế sống sót đến bây giờ là nhờ cha cô ấy, cũng chính là người đã phản bội anh trai và chị dâu của cô ấy, Triệu Trường Minh đã dùng thân phận người chơi và sự tự do của anh ta để thay thế cô ấy.”

“Anh ta bây giờ là hướng dẫn viên du lịch trên đảo Luyến Luyến, nếu không phải mấy hôm trước tôi thấy anh ta trên đảo, Đan Đan đã không thể nào nhớ tới chuyện này.

“Đúng rồi, Mạt Lị, Ngải Tình hai người bọn họ cũng trở về cùng. Còn muốn hỏi tôi phương thức liên hệ của cô, tôi từ chối rồi. Bởi vì tôi nói tôi muốn hỏi ý kiến của cô trước, cô thấy thế nào? Có đồng ý hay không? Đồng ý ta liền cho bọn họ, không thì thôi.”

“Thôi bỏ đi.” Nếu không phải được anh nhắc, Nhan Như Tinh đã quên luôn Mạt Lị cùng Ngải Tình là ai rồi.

Lại nói, lúc ấy ra khỏi phó bản, cô chưa có tắt chế độ thêm bạn bè thông qua phó bản. Lúc ấy bọn họ không thêm, hiện tại thêm không chừng là tìm cô có việc.

“Thôi được.” Cũng không nằm ngoài dự liệu của Vân Phong, “( Hình ảnh) Vợ tôi đáng yêu không?”

Nhan Như Tinh:???

Nàng nhìn Vân Phong, cái người này có một tật xấu là rất hay đột nhiên phát cơm chó.

“Ầy, bây giờ tôi vào phó bản còn đưa theo cả vợ, mọi người liền báo cáo tôi hack, tôi phiền chết đi được.”

Nhan Như Tinh: “… Vậy đã là gì, cậu chỉ dẫn theo một người vợ, tôi còn mang theo cả hai người, còn lừa được mội người về.”

Vân Phong:??

“Tôi không tin.”

Nhan Như Tinh: “Lừa cậu thì tôi được lợi gì?”

“Tôi thua rồi.”

“Hừ!”

“Tôi nhớ rõ lần đó trước khi rời khỏi đảo Luyến Luyến, có một cư dân trên đảo vì cô mà chết? Cô có muốn hỏi hệ thống Thiên Đường xem xem có thể để hắn sống lại giống Đan Đan hay không? Dù sao thì loại gen cấu tạo nên bọn họ giống như chỉ cần thông qua một trình tự nhất định là có thể tồn tại được.”

“Không cần.” Cô nhớ rõ Văn Tắc từng nói cậu là Giang Triều, nếu đã là như vậy, cô căn bản không cần để ý.

“Tôi còn có một tin, về thuốc tiến hóa loại Ⅳ.” Vân Phong không nhịn được nói.

“Tôi nghe nói, thuốc tiến hóa loại Ⅳ mới ra gần đây là do một viện nghiên cứu ở Luyến Luyến đảo chế ra, cho nên gần đây mới xuất hiện nhiều người đến.”

Nghe anh nhắc tới thuốc tiến hóa loại Ⅳ, Nhan Như Tinh nhớ đến trong không gian của mình còn có một lọ.

Cô quyết định lần này phải dùng nó.

Nghe anh ta lải nhải một lúc, Nhan Như Tinh bắt đầu kiểm tra những tin nhắn chưa đọc khác.

Có một tin nhắn từ tên điên Cảnh Đốc.

Cảnh Đốc nói, hai ngày trước, hắn ở D053 khu Bất Dạ Thành nhìn thấy Thẩm Từ, chỉ là anh ta lúc ấy rất chật vật, giống như bị ai đó đuổi giết.

Còn có mấy tin nhắn của Hồng Lâm.

Hồng Lâm liền rất táo bạo.

Hồng Lâm: “Chị, chị ơi! Cô tại sao không nói với tôi bạn trai cô là Boss trong phó bản, lại còn là boss ở khu vực chúng ta?”

“Sở dĩ tôi đột nhiên phải vào phó bản, rồi lại đột nhiên từ phó bản trở lại E043 là bởi vì bạn trai cô sao? Nhưng mà cô có thể nói với bạn trai cô lần sau đừng đưa cả tôi theo nữa được không, tôi cũng không có thiếu tiền xe. Nếu thật sự không được thì cũng đừng bỏ tôi ở nhà xác chứ.”

“Còn nữa, cô biết lúc ấy tôi ở nhà xác mấy tiếng đồng hồ đã phải làm những gì không?”

Thông qua văn tự, Nhan Như Tinh có thể cảm nhận sự bất mãn, tức giận của anh ta mãnh liệt tới mức nào.

Vì thế cô càng hả dạ, không thèm để ý tới anh ta.

Chỉ là bị anh ta nói như vậy, cô lại nhớ Nguyễn Trì rồi.

Cảm giác đã rất lâu rồi không gặp anh, cũng không biết anh đang bận cái gì.

Tắt tin nhắn trò chuyện, Nhan Như Tinh liếc nhìn thanh thông báo, lập tức bị một dòng thông báo lập lòe kia hấp dẫn.

Mở ra liền thấy, đó là tin nhắn của Tần Sở.

“Tần Sở: Bảo bối, anh thăng chức rồi, hiện tại anh là bộ trưởng bộ vận chuyển. Bây giờ em đang ở đâu? Ngày mai anh liền đến tìm em.”

Nhan Như Tinh: “???”

Anh thăng chức cũng quá nhanh rồi.

Tập đoàn Lục Châu không phải là cho anh ta đi cửa sau đó chứ?

Chính vào lúc cô đang hoài nghi, A Tắc Nhĩ dung tài khoản 003, cũng gửi cho cô một tin nhắn.

“003: Bảo bối, anh tăng ca xong rồi nha, anh thăng chức rồi, bây giờ anh có thời gian để tìm em rồi, chờ anh nhá ~”

Nhan Như Tinh:……

Hôm nay là ngày gì vậy? Sao ai cũng đều thăng chức vậy chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất