Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 22

"Chúc mừng kí chủ nhận được một vạn tiền giấy màu xanh."

Nhan Như Tinh nhìn một xấp tiền giấy màu xanh trong tay mình, mãi không lấy lại được tinh thần.

Không ngờ cô khổ cực hoàn thành nhiệm vụ như thế, lại nhận được một vạn tiền giấy màu xanh?

Không đúng, trong phần thưởng rương kho báu của một cái hệ thống sảng văn, làm sao lại có tiền giấy màu xanh được phát hành trong trò chơi thiên đường?

Nhan Như Tinh cảm thấy kỳ quái, bất quá sau khi suy nghĩ lại thì cô nhận ra nó có thể dùng để đổi thuốc tiến hóa trong trò chơi thiên đường, xác suất nhận được hộp bí ẩn cũng tăng lên. Bên trong rương kho báu có tiền giấy màu xanh, hình như cũng không quá khó hiểu.

Chỉ là cô không biết quy luật của nhiệm vụ do hệ thống phát hành này là gì?

Lần này cần phải có cái gì để kích hoạt được nhiệm vụ ngẫu nhiên.

Nhan Như Tinh nghe thấy từ căn phòng phía sau truyền đến tiếng “Binh binh bang bang” như tiếng đánh nhau cãi lộn. Và thỉnh thoảng nghe thấy Trần Bạch ấm ức cãi lại:

"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi cảm thấy rất thân thiết với cô ấy, tôi rất thích cô ấy, không muốn làm cho cô ấy tức giận. "

“Ông còn dám nói nữa, tôi sẽ bắn ông! Hu hu hu, tôi không sống nữa, không thể sống nổi cuộc sống này nữa. "

“Bà chờ một chút, tôi còn chưa nói hết. Tôi nói thân thiết kiểu giống như người nhà kia kìa, giống như con gái của chúng ta vậy..."

Phần sau Nhan Như Tinh không nghe nữa, cô tủm tỉm cười nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, nhìn Tiểu Trí đang thấy tò mò xuyên qua cửa đứng ở bên cạnh nhìn cô.

"Chị ơi..."

"Suỵt!" Ngón tay Nhan Như Tinh đặt trên môi, Tiểu Trí nghe lời lập tức không nói gì nữa.

Nhan Như Tinh dẫn cậu bé đi tới cửa thang máy, cô dừng lại, cúi đầu nhìn Tiểu Trí đang luống cuống tay chân, hoảng loạn bất an.

"Nói đi."

"Chị ơi, em xin lỗi chị." Tiểu Trí lấy hết dũng khí, "Bọn họ không phải là cha mẹ em đâu.”

"Cha mẹ em đã qua đời từ lâu rồi, để lại em và bà ngoại sống ở đây. Nhưng một thời gian trước, bà em đã qua đời. Nhân viên quản lý đã đem em đưa giao cho bọn họ, em chỉ có thể hợp tác cùng bọn họ để sống. "

“Em giúp bọn họ lừa gạt người khác, bọn họ cho em đồ ăn với che chở cho em."

"Em giúp hai người họ lừa gạt người khác như thế nào?"

"Người bình thường thì lợi dụng thang máy để đe dọa, còn người không bình thường, có thể nhìn thấy em, đều lừa gạt." Tiểu Trí cúi đầu, thấp thỏm nói.

"Nhưng mà chị cứ yên tâm, chú và dì chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, không ăn thịt người."

"Em giúp bọn họ lừa được bao nhiêu người rồi?" Nhan Như Tinh tò mò hỏi.

"Bốn đến năm người gì đó, nhưng sau đó người ở trong tòa nhà này đều biết, không lừa được nữa." Tiểu Trí trong lòng buồn bã nói.

"Chị là người chơi sao?" Bỗng nhiên, cậu bé ngẩng đầu tò mò hỏi, "Nghe nói người chơi không cần lo ăn lo uống, còn có thể ở trong trò chơi thiên đường chơi game làm bản thân trở nên lớn mạnh.”

“Sao chị lại trở thành người chơi?”

"Chị ơi có phải người chơi đều rất lợi hại hay không? Em cũng muốn trở thành một người chơi. Nhưng tất cả bọn họ đều nói rằng em còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ tuổi, phải chờ tới lúc em trưởng thành mới có thể trở thành người chơi. "

“Lúc nào em mới có thể lớn lên đây."

Nhan Như Tinh nhìn cậu nhóc đứng cạnh chân mình, trong chốc lát không biết nên nói cái gì.

Bởi vì cô nhớ rõ, những người dị chủng băng phôi cùng với những hộ gia đình không có hộ khẩu kia, đều không thể vào phó bản.

Một lúc lâu sau, cô hỏi: "Em không sợ sao?"

“Tại sao lại phải sợ?” Tiểu Trí khó hiểu, bỗng nhiên ánh mắt thằng bé sáng ngời, kích động nói, "Ý chị là người chơi mỗi tháng phải vào phó bản làm nhiệm vụ sao?"

“Mặc dù em có nghe nói vào phó bản rất nguy hiểm, rất có thể sẽ chết ở bên trong. Nhưng mà, chúng ta đằng nào rồi cũng sẽ chết, ít nhất trước khi chết có thể trở thành người chơi, sẽ không quá đau khổ. "

“Em không muốn một ngày nào đó bị những người kia bắt đi rút gân lột da rút xương." Tiểu Trí nói tới đây, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thằng bé đang hoảng sợ.

"Rút gân lột da rút xương sao?" Hai mắt Nhan Như Tinh mờ mịt.

"Dạ."

"Tiểu Trí! Thằng nhóc chết bằm kia, mày chạy đi đâu cho tao?"

“Nếu bây giờ không về thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quay lại nữa."

Ngô Mẫn ở đằng xa la hét khiến Tiểu Trí bỗng nhiên trở lại bình thường, hốt hoảng đáp một tiếng, co cẳng chạy trở về.

"Chị ơi, lần sau em lại đến tìm chị chơi."

Nhan Như Tinh càng ngày càng cảm thấy, thế giới này không đơn giản.

Cô chuẩn bị trở về nhà bổ sung lại kiến thức về mối quan hệ giữa những người dị chủng băng phôi.

Vừa đến cửa nhà, cô phát hiện ở phòng đối diện có hai người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục nhìn khá quen mắt.

"A? Cô là người mới chuyển đến phòng 601 à?" Đột nhiên, một người trong đó ngăn cô lại và hỏi.

Ánh mắt Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn dòng chữ "Quản lý tiểu khu Hạnh Phúc" được khắc trên ngực bộ quần áo của anh ta.

Cô gật đầu một cách miễn cưỡng.

"Người ở phòng 602 đối diện cô, tối hôm qua đã chết, cô biết không?"

Nhan Như Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, "Chết rồi sao?”

Cô nhớ đến người phụ nữ váy đỏ khi cô mới tới nơi này, đã nói với cô một câu khó hiểu.

"Đúng thế, tối hôm qua cô có nghe thấy tiếng động gì không?" Giống như Tiểu Thái, người đàn ông với cơ thể cường tráng dùng một đôi mắt mang theo ý tứ nhìn nhìn chằm chằm cô.

"Không có." Nhan Như Tinh lắc đầu, "Tối hôm qua tôi mời Tiểu Thái đến giúp tôi nấu cơm, sau khi ăn xong liền đi nghỉ ngơi.”

Nghe được Tiểu Thái, bằng mắt thường có thể nhìn thấy ánh mắt người đàn ông xuất hiện vài phần dịu dàng.

"Được rồi, đây là phương thức liên lạc của chúng tôi. Sau này nếu gặp rắc rối, có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào." Nói xong, dường như người đàn ông mới phản ứng lại còn chưa giới thiệu thân phận của mình với cô.

"Hình như cô vẫn chưa biết chúng tôi là ai đúng không?"

"Chúng tôi là nhân viên quản lí của tiểu khu Hạnh Phúc, tôi tên là Triệu Viễn, còn anh ta là Tôn Hà. Chúng tôi phụ trách trị an cho khu Hạnh Phúc này. Cô biết đấy, khu vực này có chút loạn, vì sự an toàn của bản thân, buổi tối cố gắng không nên đi ra ngoài.”

Triệu Viễn nói xong, đưa cho Nhan Như Tinh một tấm danh thiếp.

Nhan Như Tinh đưa tay tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn, xoay người trở về phòng.

Chẳng qua cô không rời đi, mà đứng nép ở cửa, nghe hai người bên ngoài nói chuyện.

Bây giờ, tỷ lệ tiến hóa của cô cao hơn 0,99% so với 0,01% trước đó, vì vậy dù là thính giác hay thị giác, đều có thay đổi vô cùng lớn.

Trước đây, nếu cô muốn nghe lén, thì phải tập trung tinh lực, còn phải dùng tới phần nguyên lực bản mệnh vô cùng ít ỏi nữa.

Bây giờ không cần dùng bản mệnh nguyên lực của cô vẫn có thể nghe được, còn rất rõ ràng.

Về phần mắt, cô chưa từng đo thử. Nhưng cô đã có thể nắm bắt được sự biến hóa dù là rất nhỏ một cách dễ dàng.

"Không có dấu hiệu bị đột nhập, hẳn là không phải do những người đó làm."

Bên ngoài, Triệu Viễn thấp giọng trao đổi với Tôn Hà.

"Không nhất định là thế, hiện trường càng sạch sẽ, chứng tỏ thủ đoạn của bọn họ càng ngày càng thông minh. Tôi nhớ chủ phòng 604 là người thuê từ bên ngoài đến, không phải người địa phương trong khu phố Hạnh Phúc của chúng ta thì phải? "

“Có vấn đề gì sao? Tiền thuê nhà của chúng ta ở đây lấy rất rẻ, có người bên ngoài đến thuê nhà là chuyện bình thường."

“Gần đây dường như có rất nhiều người đến thuê nhà ở chỗ này."

"Anh nghĩ gì thế, phòng 601 cũng không phải là người thuê nhà. Người ta có giấy chứng nhận bất động sản, tuy rằng là giấy chứng nhận bất động sản trước khi đến trò chơi, nhưng căn phòng này, hiện tại ngoại trừ cô ấy, phỏng chừng cũng không có ai ở."

“Nhà cô ấy một hộ gia đình cũ?" Tôn Hà cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, người ta ở chỗ này trong khoảng thời gian rất lâu rồi. Cha mẹ cô ấy, là những người đầu tiên trong khu phố. Khi đó quan hệ của cha mẹ tôi với gia đình cô ấy cũng không tệ lắm, khi tôi còn nhỏ, còn từng đến nhà cô ấy. "

“Chẳng qua tôi nghĩ cô ấy đã quên tôi rồi." Triệu Viễn bất đắc dĩ nói.

“Anh cùng cô ấy là thanh mai trúc mã sao?” Tôn Hà tò mò.

"Coi như là vậy đi. Nhưng kể từ khi cha mẹ cô ấy tự tử ở nhà 10 năm trước, cô ấy đã chuyển đi rồi.

"Sau đó, tôi nghe mọi người nói rằng, cô ấy đã đi đến nhà bà ngoại. Mãi đến khi tôi đi học đại học, cô ấy mới trở lại thành phố này một lần nữa.”

“Nhưng mà 5 năm trước khi cô ấy quay lại dường như đã biến thành một người khác, tôi thiếu chút nữa không nhận ra. Nếu cô ấy không dọn dẹp nhà cửa và vào ở, tôi còn nghĩ cô ấy là một người lạ nào đó.” Nói đến đây, Triệu Viễn thở dài một tiếng, giải thích:

"Khi còn bé cô ấy rất thích cười, rất đáng yêu, người lớn và trẻ em trong tiểu khu đều thích cô ấy. Sau khi lớn lên, lại trở nên dịu dàng ít nói, nói chuyện thì thầm nhẹ nhàng, có đôi khi tôi gặp cô ấy, tôi chỉ sợ nói lớn tiếng quá dọa cô ấy sợ.”

Kỳ thật nghĩ kĩ lại thì cô ấy thay đổi tính tình cũng có thể hiểu, dù sao khi còn bé đã trải qua chuyện như vậy, cho dù là ai cũng khó có thể tiếp nhận."

"Chuyện gì?" Tôn Hà hỏi.

Nhan Như Tinh đứng ở trong phòng cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

Đây là ký ức mà nguyên chủ không có, cô cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút.

"Chính là chuyện cha mẹ cô ấy tự sát, lúc đó tôi tình cờ nghe người lớn nói, cha mẹ cô ấy chuẩn bị mang theo cô ấy cùng nhau lên đường, thuốc đã chuẩn bị xong. Nhưng ngày hôm đó, cô đã không uống sữa có thuốc ngủ nên đã thoát khỏi một kiếp nạn. "

“Được rồi, không nói nữa. Tranh thủ thời gian nghĩ lại, việc này rốt cuộc có muốn báo cáo hay không.” Triệu Viễn không nhịn được lên tiếng thúc giục.

"Nếu là hộ gia đình từ bên ngoài, thì không cần báo cáo."

Triệu Viễn nghe đến đó giống như là cực kỳ không thể tưởng tượng nổi: "Không phải chứ, từ bao giờ anh cũng tiêu chuẩn kép như vậy rồi?”

“Thế nào? Chỉ cho phép mấy người tiêu chuẩn kép, lại không cho phép tôi tiêu chuẩn kép sao?”

“Ha ha ha, thế mới là anh em tốt của tôi chứ. Tí nữa đi uống rượu đê!”

“Được, chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay, sẽ đi tìm anh."

“Tút tút tút... Này —— "

“Người anh em, chúng ta có thể không thể đi uống rượu được rồi."

Cùng lúc đó, Nhan Như Tinh trở lại phòng khách suy nghĩ về chuyện của nguyên chủ, đột nhiên bị tiếng chuông của điện thoại di động khiến cô bừng tỉnh.

Mở điện thoại ra xem, là tin tức từ hai nhóm trên Wechat của cô.

Nhan Như Tinh mở ra tin nhắn từ nhóm tiểu khu Hạnh Phúc trước.

"Chủ nhóm: Toàn bộ thành viên tiểu khu, tạm thời nhận được thông báo, phía trên có người đến kiểm tra bất ngờ, "vật phẩm cấm" đều thu lại hết cho tôi. Còn nữa, phải biết khống chế tốt cảm xúc, người tới đây không phải là người mà mấy người có thể đắc tội, hù người ta, lúc này tôi cũng không thể cứu vớt được mấy người.”

Sự xuất hiện của chủ nhóm đã khiến một đám thành viên của tiểu khu hằng ngày đều lặn bùng nổ.

"Thợ mổ heo: Ai vậy? Ban ngày không ngủ còn đi kiểm tra bất ngờ, có bản lĩnh làm mấy chuyện này, còn không bằng để cho tôi mổ thêm mấy con heo.”

"Ông lão câu cá: Có bản lĩnh này còn không bằng để cho tôi câu thêm mấy con cá."

"Chủ nhóm: Thợ mổ heo, cậu còn có mặt mũi nói, con mẹ nó, cậu xem có người nào lại đi mổ heo vào buổi tối cơ chứ? Nếu tôi mà nhận được khiếu nại từ nhà hàng xóm bên cạnh của cậu một lần nữa, cậu liền cút vào trong hẻm ngủ cùng với mấy con heo của cậu đi!”

“Chủ nhóm: Ông lão câu cá, còn anh nữa, mấy hộ gia đình ở tầng dưới nhà anh đã khiếu nại anh mấy lần rồi đấy. Anh câu chút đồ lót thì không nói, đằng này anh lại còn câu cả con nhà người ta, làm sao, anh muốn nuôi thay cho người ta hay sao? Nếu thật sự anh muốn nuôi thay người ta nuôi, tôi sẽ cân nhắc tác hợp các người đấy.”

“Chủ nhóm: Còn có một số người nữa, tôi sẽ không nhắc hết tên ở chỗ này. Tất cả đều thành thật một chút cho tôi, nếu không chờ đợt kiểm tra này qua, xem tôi thu thập mấy người như thế nào!”

“Tôi ngoan nhất: Nhiệt liệt chào mừng các vị lãnh đạo đến kiểm tra, trà của tôi đã chuẩn bị xong."

"Thợ cạo râu: Tôi có thể cạo đầu cho lãnh đạo không?"

"Nha sĩ: Tôi có thể nhổ răng cho lãnh đạo."

"Công nhân bán đồng hồ: Lãnh đạo có cần đồng hồ không?"

"Chủ nhóm bật chế độ cấm nhắn tin tới tất cả thành viên."

Nhan Như Tinh:...

Luôn cảm thấy mấy người cạo đầu, nhổ răng, bán đồng hồ đều không phải là người bình thường.

Nhìn lại nhóm chủ sở hữu tòa nhà số 3 bên cạnh, sẽ thấy bình thường hơn nhiều.

"Nhân viên quản lý tòa nhà số 3: Tôi không có gì để nói, so với một số tòa nhà khác, tòa nhà số 3 của chúng ta yên tâm hơn nhiều. Nhưng hôm nay xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn, chủ phòng 602 mất tích, nếu mọi người có ai biết tin tức về chủ phòng 602, nhớ nói với tôi một tiếng."

“Chủ nhóm: Chủ phòng 602 mất tích, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao tôi không được nghe nói gì cả? "

“Nhân viên quản lý tòa nhà số 3: Tôi vừa ra khỏi phòng 602, đang trên đường đi báo cáo cho anh."

"Chủ nhóm: Xảy ra chuyện lớn như vậy, trước tiên anh nên nói cho tôi biết, chứ không phải chờ tôi biết lại phải hỏi lại anh.”

“Chủ nhóm: Bây giờ, ngay lập tức, lăn tới đây cho tôi!

"Nhân viên quản lý tòa nhà số 3: Chủ phòng 602 là người đến từ bên ngoài, tạm trú."

"Chủ nhóm: Ồ, không sao đâu. Anh cứ từ từ rồi đến, tôi vẫn đang chiêu đãi khách.”

Nhan Như Tinh:...

Lại một đôi tiêu chuẩn kép nữa.

Khó trách phòng ở giá thấp như vậy vẫn không thể bán được.

"Thợ mổ heo: Không phải đâu chủ nhóm, anh như vậy là phân biệt đối xử có được không? Chẳng trách phòng của tôi không cho người khác thuê được, tất cả là do anh. "

"Chủ nhóm: Hỏi chấm? Phòng của cậu không cho thuê được, chẳng lẽ không phải là do nửa đêm cậu đi mổ heo sao?”

“Thợ mổ heo: Nửa đêm tôi mổ heo thì sao? Đây là sở thích của tôi, tôi lại không đi trêu chọc ai. Hơn nữa, tôi đã dán tấm ngăn cách âm vào tất cả các tường, còn muốn tôi làm gì nữa chứ?”

“Thợ mổ heo: Mỗi ngày anh còn tìm tôi mua thịt lúc nửa đêm, khi đó sao anh không nói tôi mổ heo vào lúc nửa đêm là không tốt đi?

"Thợ mổ heo đã bị chủ nhóm cấm nói 999 giờ."

"Chủ nhóm: Còn nói nhảm nữa, tôi sẽ chuyển cậu đến tầng 6."

"Chủ nhóm: Trong nhóm tòa nhà số 3, có tên ai chứa âm "Thanh" hoặc âm đọc tương tự vậy không?"

Đang yên lặng nhìn vào màn hình – Nhan Như Tinh:?

Anh ta đang nói “Thanh”, chứ không phải “Tinh”, vậy tức là không phải mình.

"Nhân viên quản lý tòa nhà số 3: Có chứa "Thanh" à?"

"Chủ nhóm: Cậu có biết không?"

"Nhân viên quản lý tòa nhà số 3: Hộ gia đình cũ mới chuyển về phòng 601, trong tên cô ấy có một chữ “Tinh”.”

"Chủ nhóm: Anh đến đây trước đi, tôi sẽ nói chi tiết với anh."

Hai mí mắt Nhan Như Tinh giật giật, cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ngồi một mình một lúc, cô chuẩn bị ra ngoài trốn một thời gian.

Đúng lúc có một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cho dù hệ thống ủy thác không phát nhiệm vụ, cô cũng muốn đi gặp đối phương một lần.

"Nhiệm vụ chính cấp E: Gặp nam chính Thẩm Từ"

"Phần thường hoàn thành nhiệm vụ: Rương kho báu màu lam x1"

"Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Ngủ sâu"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất