Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 32

Hồng Lâm vừa định nói chuyện này có liên quan gì đến tôi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có người đi đến.

Anh ta không rảnh hơn thua cùng tên thần kinh Thẩm Từ, trực giác khiến anh quan tâm người phía sau đang đến đây hơn.

Sương mù ở trên đảo càng ngày càng dày đặc, không bao lâu, Hồng Lâm phát hiện mình không nhìn thấy bóng dáng của người đang đi đến kia đâu.

Điều này khiến anh ta đề cao cảnh giác trong lòng, rốt cuộc người có thể để anh ta tốn sức tìm kiếm từ trước đến nay không nhiều lắm.Trừ khi đối phương dùng đạo cụ ẩn giấu hành tung.

Hồng Lâm đang suy tính rời khỏi nơi này thì một đạo âm thanh vang lên từ phía trên làm anh ta ngơ ngẩn.

“Ôi, mấy ngày không gặp thôi, sao lại trùng hợp vậy chứ?”

Hồng Lâm: “ ……”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy ở phía sau là Nhan Như Tinh đang ngồi giữa những nhánh cây khô quắt. Anh ta không những không cảm thấy vui mà còn nâng cao cảnh giác lùi lại phía sau.

“Nhan Như Tinh?” Anh ta bình tĩnh hỏi.

“Tôi đây!” Nhan Như Tinh nhảy từ trên nhánh cây xuống dưới đất, phủi chút bụi dính trên áo choàng.

Tuy là nhìn thấy áo choàng biểu tình cảnh giác của Hồng Lâm hơi thoáng buông lỏng, nhưng anh ta vẫn không đến gần.

“Tôi muốn uống chút nước, cô có không?” Anh ta nói.

“Có chứ, anh muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, không những có nước mà tôi còn có cả cơm cơ, hẳn một nồi rất to đấy.” Nhan Như Tinh cười nói.

Hồng Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Xác nhận được chưa?” Nhan Như Tinh đến gần thêm hai bước.

Lần này nhìn thấy quần áo của cô, Hồng Lâm đã hoàn toàn yên tâm.

“Cô còn khẩu trang không? Cho tôi xin một cái.” Hồng Lâm sốt ruột nhìn giao diện hệ thống, nơi đó đang hiển thị tỉ lệ đột biến gen đang dâng cao, mặt tái đi trông thấy.

“Anh không có khẩu trang thì không biết đường dùng quần áo để làm một cái à?” Nhan Như Tinh thở dài, lấy ra một chiếc khẩu trang từ balo sinh tồn ném cho anh ta.

“Tôi không.” Hồng Lâm khẳng khái hùng hồn nói, vội vàng đeo khẩu trang lên.

“Bây giờ đi đâu?” Hồng Lâm hỏi Nhan Như Tinh.

“Anh lúc trước đã đi những đâu rồi?” Nhan Như Tinh hỏi lại.

“Vốn dĩ tôi đã đến khu dọc theo đường bờ biển, kết quả đường bờ biển nơi đó căn bản không phải chỗ cho người sống.” Trên mặt Hồng Lâm hiện lên vẻ xúi quẩy.

“Nói rõ tình hình một chút xem nào.” Vẻ mặt Nhan Như Tinh hiếu kỳ.

“Tất cả động vật ở dưới biển đều lên bờ rồi cô có tin không?” Hồng Lâm rũ mắt, mái tóc trên đầu vốn dĩ suôn mượt, ban nãy do trải qua vụ nổ nên mấy nhúm chia năm xẻ bảy.Vốn dĩ anh ta lớn lên đẹp trai nhưng lúc này vẻ đẹp đó cũng bay biến đi đâu mất phần nào, trên mặt chỉ đọng lại vẻ chán nản, bờ môi khô nứt giống như lâu rồi chưa được uống nước.

Ngoài ra quần áo trên người anh ta bẩn thôi thì không nói đến làm gì, nhưng đây lại còn rách nữa. Nếu không mặc thêm quần áo bảo hộ thì thịt cũng lộ cả ra ngoài. Đồng thời trên người còn tỏa ra một chút mùi hương khó diễn tả thành lời.

Tuy nói trên người Nhan Như Tinh cũng không dễ ngửi, nhưng chắc chắn không khoa trương giống như anh ta.

Cô không dấu vết lui về sau hai bước: “Lên bờ? Chúng có biện pháp đi lên sao?”

“Ý trên mặt chữ*, không biết có phải động vật trên toàn lục địa này hay không. Nhưng chỉ cần chúng ta đến gần một chút, tất cả bọn chúng đều vọt ra từ trong biển, bộ mặt cực kì dữ tợn. Ai không biết còn tưởng rằng tôi là kẻ thù của tất cả sinh vật biển dưới đó ấy chứ.” Trên mặt Hồng Lâm toàn vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

*ý trên mặt chữ: lời nói thẳng, nghĩa đen, không mang tính ẩn dụ chơi chữ.

“Còn cả nước nữa, bây giờ nếu như uống nước thì độ đột biến gen sẽ phát triển từ 1-2 lần, tôi cũng không biết điều này có đáng giá để đánh đổi hay không.”

Nếu như không uống nước thì cơ thể sẽ chết vì khát. Nhưng một khi uống vào, độ đột biến gen tăng lên 60 thì bọn họ sẽ không ra ngoài được, vì cơ thể lúc này đang ở trạng thái dị thường.

Mỗi năm số người chơi bởi vì trạng thái dị thường mà phải ở lại trong phó bản có nhiều không đếm xuể.

“ Bây giờ độ đột biến gen của cô là bao nhiêu?” Hồng Lâm tò mò hỏi.

“Cũng không đến nỗi, không nhiều lắm, anh thì sao?” Nhan Như Tinh mặt không đổi sắc nói dối.

“Tôi đã đến 35 rồi.” Vẻ mặt Hồng Lâm phiền muộn.

Lại nói anh ta ghét nhất là tình huống kiểu này. Để anh ta từ từ chờ chết không bằng cứ ở đó chiến đấu với kẻ thù còn hơn.

“Ah, của tôi chưa đến 20.” Nhan Như Tinh tính toán chỉ số.

“Sao chỉ số của cô thấp thế?” Hồng Lâm kinh ngạc.

“ Mỗi ngày tôi uống một chút nước, cũng rất ít khi giao thủ với mấy sinh vật kia.”

“Mỗi ngày uống một ngụm nước, cô còn tàn nhẫn với bản thân mình hơn cả tôi đấy!” Hồng Lâm phức tạp nhìn cô.

“Không đúng, cô lừa tôi có đúng không?” Hồng Lâm nghi hoặc không tin nhìn sắc mặt cô.

Nhìn thấy cô không khác trước là bao, trừ bỏ quần áo khô hơn chút, môi hồng răng trắng, căn bản không giống người chịu khổ vì thiếu nước uống.

“Tôi lừa anh thì được cái gì? Tôi không có lừa anh thật mà.” Nhan Như Tinh thản nhiên nói: “Ở trên đường tôi tìm được trái cây, sau khi ăn xong thì cũng đỡ khát.”

“Trái cây…” Hồng Lâm choáng váng, không biết nên khâm phục hay là nói lá gan của cô lớn.

“Đồ vật trên đảo này mà cô cũng dám ăn?” Anh ta còn nhớ rõ mình đã từng thấy qua một gốc cây màu đen, trên thân trụi lủi chỉ có cành chứ không có đến một chiếc lá, trên đó có nhiều loại trái cây đủ màu sắc, hình thù quái dị.

Bởi vì quá kỳ quái, đến chạm vào anh ta còn chẳng dám chứ đừng nói đến ăn.

“Lúc đói bụng tôi tìm được gì cũng đều ăn.” Nhan Như Tinh tạt cho anh ta thêm một đáp án dầu sôi lửa bỏng.

“Đúng rồi, lúc anh ở viện nghiên cứu có nhìn thấy gì không? Ai lấy được thuốc hoàn mỹ?”

“Đừng nói đến đó nữa.” Nhắc đến viện nghiên cứu, vẻ mặt Hồng Lâm toàn ghét bỏ và nghẹn khuất: “Nơi đó ngoại trừ vật thí nghiệm thì căn bản không có đồ vật nào khác, tôi nghĩ ngờ đó chỉ là một cái bẫy.”

“Sau đó Thẩm Từ tìm được một căn phòng vận hành máy tính, sau khi giải mã ra mới biết được. Văn tiến sĩ-cha của Văn Trụ tiến sĩ, vì không muốn thuốc hoàn mỹ bị sức ảnh hưởng của đạn hạt nhân phá hủy nên đã sai người mang thuốc đến đảo bên kia.” Hồng Lâm nói xong, lấy bản đồ ra, chỉ vào một khu địa hình tròn tròn nói: “Chính là ở nơi này.”

Nhan Như Tinh nhìn thoáng qua nơi anh ta chỉ, kinh ngạc nói: “Mắt Cá?”

“Đúng vậy, nghe nói nơi này là trụ sở đầu tiên của viện nghiên cứu Vĩnh Sinh. Nhưng bởi vì nó quá nhỏ nên không bao lâu thì bị bỏ hoang.”

“Sau đó lại vì ngoài ý muốn mà phát hiện ngọn núi này không có trên bản đồ nên quyết định lấy đó làm trụ viện nghiên cứu mới. Địa chỉ mới này chỉ có chủ tịch của công ty dược phẩm Vĩnh Sinh và Văn tiến sĩ biết, chính vì thế bọn họ mới có thể ở nơi này tìm kiếm chế phẩm thuốc.”

“Chỉ là không có ai nghĩ đến, tiến sĩ Văn Trụ sẽ dùng cách này để bẫy mọi người.”

“Văn tiến sĩ còn sống à?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Đương nhiên còn sống rồi, ông ta nói thuốc hoàn mỹ được đặt ở trong một chiếc rương có khóa bảo mật, hơn nữa chỉ có ông ta biết. Ông ta rất kín tiếng, có chết cùng không mở miệng, chỉ có thể đưa ông ta đến đó giải mã.”

“Nhưng mà chúng tôi trên đường đi đến đó đã bị vật thí nghiệm tách ra, ông ta bây giờ đang trong tay của nhóm cứu nạn.”

“Tinh Tinh, cô có lẽ không biết, kẻ được gọi là tiến sĩ Văn Trụ điên thế nào đâu.” Hồng Lâm nghĩ đến tư liệu được lưu giữ ở viện nghiên cứu, giận sôi máu.

“Ông ta vì muốn nghiên cứu gen đột biến đến cả con trai mình cũng dám xuống tay.”

“Căn cứ vào số liệu thống kê thực nghiệm, trong mười năm, ông ta ở trên người con trai của mình làm tất cả không dưới mười lần dung hợp gen, bất kể là thí nghiệm lớn hay nhỏ.”

“Cái gọi là dung hợp gen chính là dùng cơ thể để quan sát sự hòa hợp khi cấy những gen lạ vào, nếu như cơ thể không bài xích thì từ đó lại tiến hành lọc gen trội. Chẳng qua là nếu như gen trội không đạt yêu cầu của Văn tiến sĩ thì bộ phận đã được dung hợp gen lúc trước sẽ bị hủy, thay vào đó là gen mới.”

Miêu tả sơ qua thôi cũng khiến Hồng Lâm cảm thấy tức giận, vấn đề là số liệu thực nghiệm kia còn có cả ảnh chụp để lưu giữ.

Kể cả khi không được trực tiếp nhìn thấy quá trình đó, chỉ xem qua ảnh chụp thôi cũng khiến người ta lạnh buốt từ đầu đến chân.

Anh ta khó có thể tưởng tượng nổi tại sao một người có thể biến thái đến mức độ này.

Cưỡng ép chặt hai cánh của loài chim thì cũng thôi, đằng này lại còn định thay cả máu.

Cái này cũng vì nghiên cứu gen ư? Chứ không phải là tra tấn à?

Sau khi xem hết số liệu thống kê thực nghiệm, Hồng Lâm thiếu chút nữa tức chết.

“Con trai của tiến sĩ Văn Trụ?” Nhan Như Tinh bỗng nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi: “Nói như vậy, Văn tiến sĩ còn có một người em trai?”

“Đúng vậy, nhưng mà cơ thể của người con trai này có chút đặc thù.”

“Đặc thù thế nào?”

“Ông ta cưỡng chế dùng t*ng trùng của mình thụ tinh cùng với một người thí nghiệm.Cho nên khả năng của đứa con trai đó rất mạnh, trải qua mấy mươi lần thí nghiệm cũng chưa chết.”

Ê đít H: huhu có ai đọc đến đây nghĩ đến anh bé Văn Tắc khum ạ, chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy thương ổng rùi.

“Tên của đứa con trai đó là gì?”

“Tên? Đứa con trai đó không có tên. Những vật thí nghiệm được tạo ra lúc trước còn có tên. Nhưng đến lượt anh ta sinh ra đã là vật thí nghiệm nên tên cũng không có.” Hồng Lâm đem những gì Văn Trụ viết trong tư liệu nói hết cho cô.

“Chỉ có một biệt danh, A-SI01.”

“A-SI01?” Mí mắt Nhan Như Tinh nhảy lên một cái.

Không biết tại sao cô cảm thấy đứa con trai này chính là Văn Tắc.

Có khả năng không?

Cô nghĩ đến người con trai mỗi ngày lắc lư trước mắt mình ngu ngục làm nũng, chắc hẳn trái tim ấy phải to lớn thế nào mới có thể tràn ngập hy vọng với thế giới này.

Nếu là cô ——

Khụ, Nhan Như Tinh nhanh chóng ném ý tưởng ngu xuẩn đó ra khỏi đầu.

Lòng đầy căm phẫn nói: “Đi, chúng ta đi xử lý Văn tiến sĩ!”

Hồng Lâm: “… Văn tiến sĩ bây giờ còn có việc dùng đến.”

“Vậy chưa xử lý được rồi.” Nhan Như Tinh cảm thán nói: “Cũng không biết Thẩm Từ có vừa lòng với lễ vật tôi đưa không.”

Văn tắc đã từng nói rằng bọn chúng ghét nhất tiếng bom, hy vọng anh mạnh khỏe.

Cầu nguyện.jpg

Thẩm Từ sắp điên đến nơi rồi, nhìn thấy vật thí nghiệm lại vọt đến đây, anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp lựa chọn đối đầu với toàn bộ lực lượng “quỷ”.

Lâm Vận Nhi che ngực lại, lúc này mái tóc đen dài của cô ta rũ xuống, da thịt tái nhợt không chút huyết sắc, khuôn mặt vàng như nến, suy yếu lung lay sắp đổ.

Tiện tay đông cứng một vật thí nghiệm, Lâm Vận Nhi không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Đang ở lúc tuyệt vọng nhất, một thân ảnh mang theo tử khí nồng đậm vọt qua từ bên này, chắn trước mặt cô ta.

Trong nháy mắt Lâm Vận Nhi hiện ra hy vọng, vừa hâm mộ lại si mê nhìn bóng dáng phía trước kêu lên một tiếng: “Anh A Từ.”

Thẩm Từ không buồn đếm xỉa tới cô ta, trạng thái lúc này của anh ta cũng không tốt. Ở phó bản này anh ta vẫn còn kiêng kị, bởi sử dụng lực lượng quá nhiều, tí nữa thì bị nó cắn nuốt.

Ai mà biết được chỉ là một cái phó bản sinh tồn thôi, xuất hiện “Thuốc hoàn mỹ” thì không nói đến làm gì, lại còn mở ra “hình thức trốn truy sát”.

Cái này con mẹ nó mình mấy ngày nay kỵ nước sao?

Anh ta có kỵ nước hay không Nhan Như Tinh không biết.

Nhan Như Tinh chỉ biết là bây giờ ở phó bản này phải tận lực khiến Thẩm Từ với Lâm Vận Nhi bị thương mới được, nếu không về sau ai mà biết được còn có cơ hội này nữa hay không!

Từ núi Vỹ Kỳ đến đảo Mắt Cá, sau đó lại ở viện nghiên cứu Vĩnh Sinh.

Bọn họ chỉ đi bộ, không có thiết bị nào để đi nhanh hơn,trên đường còn phải tránh sinh vật thí nghiệm, hơn nữa còn phải chống đỡ những nguy hiểm ẩn sâu trên đảo.

Cuối cùng đến khi thời gian phó bản đếm ngược chẳng còn bao nhiêu thì bọn họ cũng đã đến đích.

“Xem ra chúng ta là người đến sớm nhất rồi.” Hồng Lâm nhảy từ trên một thân cây cao bảy, tám mét xuống dưới đất. Anh ta nói với người đang dựa vào thân cây, nắm bắt chút thời gian nghỉ ngơi-Nhan Như Tinh: “Đừng ngủ, mau giúp đỡ tôi một tay tìm lối vào đi!”

“Anh tự tìm, hoặc là chờ bọn họ đến đi.” Nhan Như Tinh bây giờ chỉ muốn ngủ.

Chạy cật lực đến đây hai ngày liền, căn bản là còn chưa được ngủ qua một giấc nào, quầng thâm ở mắt cô cũng đậm thêm một phần.

Vì thế Nhan Như Tinh trong lòng mắng thầm một câu đồ thần kinh!

Cô cũng chẳng có hứng thú với thuốc hoàn mỹ hay không hoàn mỹ gì cả, cái cô muốn là đến đây để chỉnh người nha. Mục tiêu hiện tại là Thẩm Từ và Lâm Vận Nhi, bọn họ còn chưa đến đâu, cô đến tham gia náo nhiệt để làm cái gì chứ?

“Một ngàn!” Hồng Lâm tìm kiếm một vòng, bất lực quay về gọi Nhan Như Tinh.

“Tiền tệ Thiên Đường?” Nhan Như Tinh mở mắt ra.

“Nghĩ hay lắm ấy, chỉ là lục sao mà thôi!”

“Mặc kệ.” Một lần nữa cô lại nhắm mắt lại.

“Hai ngàn? Năm ngàn? Một vạn? Cao nhất là một vạn thôi, những cái khác không bàn nữa, có làm hay không đây?” Mắt Hồng Lâm trợn trắng, cảm thấy lá gan của cô gái này càng ngày càng lớn.

“Được rồi, đi.” Nhan Như Tinh cố tình làm giá, tiếp theo mới đứng lên tìm kiếm xung quanh.

Hồng Lâm và cô cùng nhau tìm kiếm, không tha bất cứ ngõ ngách hẻo lánh nào. Nhưng mà phạm vi trăm dặm quanh đó không thu hoạch được tí gì.

Xem ra lợi nhuận từ số tiền này không nuốt được rồi. Nội tâm Nhan Như Tinh tiếc nuối cảm thán một câu, nhấc chân tùy ý đá bay một cục đá nằm bên chân.

Đá xong mới phát hiện ra một vấn đề.

Đi tới đi lui hai lần, Nhan Như Tinh gọi Hồng Lâm quay về.

Vẻ mặt Hồng Lâm khẩn trương, vui vẻ nói: “Cô tìm được gì rồi sao?”

“Không, tôi muốn hỏi anh một chút nơi này trước kia ở trên bản đồ có tên là gì?” Nhan Như Tinh hỏi anh ta.

“Để tôi xem nào.” Hồng Lâm lấy một tấm bản đồ ra: “Là hồ Thanh Thủy.”

“Hồ? Nơi này còn có hồ sao?” Nhan Như Tinh nhìn chung quanh.

Nơi này với các khu vực khác không có gì khác nhau, cằn cỗi đến mức cây cỏ cũng chẳng thèm mọc, chỉ có số ít mọc ép vào trong các núi đá, lấy đâu ra hồ chứ?

“Tôi cũng không biết, tấm bản đồ này chú thích như vậy đấy chứ.” Hồng Lâm đưa bản đồ cho Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh xem xét kĩ, cảm thấy tấm bản đồ phác họa này hơi mông lung, con đường đi ra hồ Thanh Thủy hình như hơi tròn thì phải. Ngoài ra cô không phát hiện thêm gì khác, đành đưa bản đồ trả lại cho anh ta.

Sau đó đặt ra câu hỏi: “Nếu như nơi này thực sự có hồ, bọn họ sẽ xây dựng viện nghiên cứu ở chỗ nào?”

“Tôi làm sao mà biết được chứ? Chỉ còn lại khả năng cuối cùng đó là xây dựng dưới lòng đất thôi.” Hồng Lâm bĩu môi, bực bội ngắt một cành cây quật xuống đất.

“Nói không chừng thật sự được xây dựng dưới lòng đất đấy.”

“Hả?” Hồng Lâm sững sờ.

“Đứng dưới góc nhìn của một người có thói quen không thích sự thay đổi, ngoài lựa chọn xây dựng viện nghiên cứu dưới lòng đất thì quay đi quay lại cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, không có cách nào khác đâu.” Nhan Như Tinh nói.

Hồng Lâm nghe vậy cảm thấy suy sụp, không vui lắm nói: “Chẳng lẽ ngoài tìm cửa vào còn muốn tôi tìm chìa khóa nữa à?”

“Thế thì không nhất định.”

“Cô có cách nào sao?” Mắt Hồng Lâm sáng lên.

Một lúc sau, giữa núi rừng yên tĩnh,đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển đất trời.

Hồng Lâm nhìn nơi xa xa đó tạo thành một cái hố to, chấn động không biết nói gì.

“Như này cũng được sao?” Anh ta ngạc nhiên thốt lên, kích động hỏi Nhan Như Tinh: “Không phải chứ, làm sao cô biết nơi này có thể cho kích nổ được vậy?”

“Trong bản đồ tôi thấy hình dạng của cái hồ này quá tròn, không giống với kiểu địa hình vốn có do tự nhiên tạo ra, vậy nên mới khẳng định là do con người tạo thành.”

“Nếu ông tiến sĩ Văn Trụ gì đó nói trụ sở ban đầu của viện nghiên cứu là ở chỗ này thì bởi thời gian có trôi qua nên địa hình sẽ bị thay đổi. Nhưng cẩn thận nhìn lại thì có thể thấy được dấu vết của những người khác để lại.”

“Còn nữa lúc anh đứng trên cái cây đó, xong rồi lại đứng dưới này cùng tôi không cảm thấy cái cây này lớn lên hơi cao quá rồi sao? Anh và tôi cùng đi dọc theo con đường này làm gì thấy cái cây nào vượt quá năm mét đâu? Kể cả có thì cũng đâu còn sống.” Nhan Như Tinh cầm lên một “cành cây” màu tím tím đen đen, vài giọt màu tím cũng theo vết nứt ở cành cây chảy xuống.

Bây giờ tất cả động thực vật còn sống trên đảo đã di chuyển đi nơi khác.Nhưng cái nào cũng giống nhau đó là đều chỉ có ba màu: đen, tím, thậm chí cây nào dị hơn còn có màu đỏ.Hơn nữa cây cũng chẳng có mấy chiếc lá, Nhan Như Tinh nhìn kĩ lá của chiếc cây này, nếu như không có màu khác với thân cây thì với hình dạng dài nhọn như cành cây khô cỡ này, căn bản nếu không để ý kĩ thì không phát hiện ra được.

“Cho nên nhất định những loại cây này quái dị là do biến cố trên đảo gây nên, sau lúc đó thì đã được người khác chăm sóc. Nói không chừng cả ba loại cây này có thể được trồng ở trước cửa của viện nghiên cứu.”

“Nếu cái hồ đó không thấy cũng không có sao, chỉ cần xác định được viện nghiên cứu ở dưới lòng đất là được. Hơn nữa còn có bom mà, không cần phiền như thế, trực tiếp kích nổ không phải xong rồi sao. Dù sao thì cái rương chứa thuốc cũng là rương đặc chế, không nổ hỏng đâu mà lo.” Nhan Như Tinh hưng phấn nhìn cái động mình vừa cho nổ tung,nói.

“Không phải chứ, cái viện nghiên cứu này không dễ kích nổ vậy đi?” Sao cứ cảm thấy không chân thực thế nào ấy nhỉ?

Hồng Lâm do dự.

“Bình thường thôi, hồ Thanh Thủy được lấy làm nơi xây dựng viện nghiên cứu, có nghĩa rằng đây chính là điểm yếu của viện nghiên cứu.Dù sao thời gian trôi qua lâu như thế, địa hình cũng thay đổi, nhưng chỉ cần tìm ra mảnh đất này thì có thể khẳng định đó là tàn tích còn sót lại của hồ Thanh Thủy.”

“Viện nghiên cứu cũng chỉ có cái bức tường rách này thôi, có thể cứng đến mức nào chứ? Đương nhiên điều này có liên quan đến tôi, vận khí của tôi không tồi đâu đấy. Nếu không cho dù tôi có đưa cho anh mười quả bom may mắn thì chưa chắc anh thể hiện ra được uy lực của nó.” Nhan Như Tinh kiêu ngạo nói.

Hồng Lâm: “……”

Xác thật từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy qua người con gái nào có thể phát huy uy lực của bom mạnh đến vậy.

Một lần thì không nói làm gì, nhưng mà đây thì lần nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc.

May mắn thế sao?

Người chế tạo ra loại bom này chắc là cha cô hả?

“Không phải anh muốn thuốc hoàn mỹ à? Mau chạy vào đó mà lấy đi.” Nhan Như Tinh thúc giục nói: “Bằng không một lát nữa có người đến thì anh không có phần đâu.”

Nhưng mà đến lúc này, Hồng Lâm vẫn không chịu đi vào: “Lần này chắc chắn sẽ không có một đống vật thí nghiệm nữa đấy chứ?”

“Cái này tôi cũng chịu.”

“Cô thật sự không muốn đi vào đó cùng tôi à?” Hồng Lâm chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ: “Nếu không thì cô đi vào cùng tôi đi, đứng ở nơi núi rừng này nhiều nguy hiểm lắm, đến lúc đó không có ai cứu cô được.”

“Tôi cũng không muốn lấy thuốc hoàn mỹ, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.” Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn anh ta: “Nhưng mà nếu như anh ra giá mời tôi…tôi không lấy lục sao đâu nhé!”

Bây giờ cô nghèo đến mức một tờ tiền còn không có, để đề phòng vạn nhất vẫn nên tích cóp dần thôi.

Hồng Lâm uốn lưỡi bảy lần trước khi ra giá, không tình nguyện trừng mắt nhìn cô nói: “300 Thiên Đường.”

“500.”

“Thành giao.”

Nhan Như Tinh nhìn thấy anh ta ra giá dứt khoát như vậy, cô cảm thấy hình như mình hét giá hơi ít thì phải.

——

Sau khi hai người họ đi vào trong viện nghiên cứu không bao lâu thì nhóm 3 người cũng lần lượt chạy tới, trông bọn họ khá chật vật.

Nhìn thấy cửa bị nổ tung, rõ ràng trước đó đã có người vào trước nhóm bọn họ, ai nấy đều gấp gáp.

Ngay tại thời điểm bọn họ vẫn còn đang suy nghĩ thì lại thêm một nhóm người nữa đến đây.

Nhìn thấy người đến là ai, ba người dừng lại, cảnh giác nhìn bọn họ.

Văn tiến sĩ bị Ôn Nguyệt trói chặt hai tay, nhìn thấy quang cảnh tan bành này mà đau hết cả não: “Là ai kích nổ? Bọn họ chẳng lẽ không biết viện nghiên cứu có hệ thống an toàn ư?”

“Lúc chúng tôi đến đã có người xuống dưới đó trước rồi.” Nhóm 3 người thành thật khai báo, Ôn Nguyệt đột nhiên đi vào, hai người khác cũng vội vàng đuổi theo.

Ôn Nguyệt trầm tư một lát, trao đổi ý kiến với hai người đồng đội một chút, túm người đang bất mãn là Văn tiến sĩ cùng đi xuống.

——

Sau khi bước vào viện nghiên cứu, Nhan Như Tinh bật chiếc đèn pin tùy thân lên, quan sát bốn phía xung quanh.

“Tìm kiểu gì bây giờ?” Cô hỏi Hồng Lâm, nhưng mà anh ta cũng không biết.

“Không phải anh có bản đồ à?”

“Ừ cái này thì tôi có.” Hồng Lâm sau đó mới phản ứng kịp, lấy bản đồ vẫn còn mới ra.

Nhan Như Tinh vừa xem đã phát hiện cái viện nghiên cứu này tổng cộng có bốn tầng, hiện tại hai người bọn họ đang ở phòng nghỉ tầng cao nhất, từ phòng nghỉ đi xuống tầng 3 có bốn căn phòng lớn, theo thứ tự là phòng chế phẩm thuốc thử, phòng chế phẩm hàng mẫu, phòng khuếch trương và cuối cùng là phòng phân tích.

Tầng một và tầng hai chủ yếu là các loại phòng thực nghiệm và nuôi cấy.

“Cô cảm thấy loại thuốc này có khả năng được cất ở chỗ nào?” Hồng Lâm ngó đầu nhìn qua bản đồ, hỏi.

“Văn Trụ không lưu lại manh mối cho anh à?”

“Không có, ông ta chỉ nói là nhờ trợ lý của mình mang thuốc đến nơi này thôi, còn cụ thể là ở chỗ nào thì không có nói qua.”

“Không nói gì tức là đã nói rồi.” Nhan Như Tinh thu hồi bản đồ, bắt đầu đánh giá phòng nghỉ.

“Có ý tứ gì?” Hồng Lâm khó hiểu.

“Ý ở đây chính là, ông ta mang thuốc để ở bên ngoài, chúng ta có khi sẽ tìm được. Dù sao ông ta còn phải nhờ vào cái thuốc này để nhận vinh dự cơ mà.”

“Nếu không thì tại sao phải tốn nhiều tiền của để bảo quản thuốc như thế chứ. Không phải quá rõ ràng rồi sao, ông ta muốn chờ lớp trẻ đến đây tìm kiếm manh mối.”

“Mau tìm đi.” Cô cũng đâu có cách nào.

Hai người chưa tìm được bao lâu thì lỗ tai Hồng Lâm nhạy bén nghe được tiếng bước chân: “Có người đến đây.”

Theo sau đi vào là nhóm của Trần Thạch, thấy bọn họ đến đây, ba người kia cảnh giác. Nhìn đến trong tay bọn họ không có bất cứ thứ gì, không có tức giận, gật đầu chào hỏi nhau, tiếp tục chia ra tìm kiếm.

Không bao lâu sau Ôn Nguyệt cũng xuống dưới đó, còn mang theo cả Văn tiến sĩ đáng thương.

*Ê đít H: bị xách như xách một con gà thì cũng đáng thương đấy, nhưng làm ra làm vật thí nghiệm thì nên chôn sống luôn đi, mọi người ném đá chết cái lão khọm già này cho toiiiiiii.

“Là các người?” Ôn Nguyệt nhìn thấy Nhan Như Tinh, tâm tình thả lỏng không ít.

Trong khi đó Văn tiến sĩ lại ném cái nhìn sắc bén về phía Hồng Lâm, tức giận nói: “Ai cho cậu tự tiện kích nổ nơi này? Các người có biết viện nghiên cứu còn có hệ thống tự hủy hay không!”

“Bây giờ biết rồi.” Nhan Như Tinh không cho Văn tiến sĩ sắc mặt tốt.

“Ba của ông lúc còn sống có sở thích gì hay không?” Cô thẳng thắn hỏi vào chủ đề.

Nghe thấy vậy, Văn tiến sĩ cảnh giác nhìn cô, đang muốn nói không có.

“Nghe nói những vật thí nghiệm ngoài kia nhìn thấy ông thì rất hưng phấn, tựa như biết ông chính là đứa con trai đã chết của tiến sĩ Văn Trụ?”

“Haizz, chị Ôn Nguyệt,hình như phía dưới còn có bốn căn phòng thí nghiệm thì phải, chị có muốn đưa Văn tiến sĩ đây đi tham quan một chút không? Cha truyền con nối, nói không chừng Văn tiến sĩ đây cảm thấy biết ơn, nói mật mã cho chị thì sao.”

Văn tiến sĩ: “……”

Ôn nguyệt: “……”

Rất lâu sau đó, dưới ánh mắt lãnh đạm của Nhan Như Tinh, cánh môi khô nứt của ông ta lúng túng nói: “Cha tôi thích đọc sách.”

Bên cạnh phòng nghỉ vừa vặn có một phòng sách.

Nhan Như Tinh nghe được tiếng động tĩnh truyền đến ở ngoài cửa, trong gian phòng ai nấy cũng đều không nói nửa lời, trong nhà mấy người cũng chưa hé răng.

Cuối cùng Nhan Như Tinh chậm rì rì đi theo Hồng Lâm đến phòng sách.

Không khéo là bên trong có người cũng đang tìm.

Là Trần Thạch.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, anh ta cũng không xấu hổ, mặt dày cười ha ha mấy tiếng, tiếp tục tìm trên giá sách.

Trên giá sách cũng không ít, xem ra trụ sở của viện nghiên cứu tuy đã chuyển đi nơi khác rồi nhưng phòng sách thì chưa.

Nhan Như Tinh tùy ý nhặt một quyển sách bị anh ta trong quá trình tìm kiếm vứt dưới đất lên.

Cô phát hiện đây thế mà lại là sách ghi chép lịch sử chuyện thần thoại cổ đại của phó bản này.

Mở sách ra có thể thấy căn cứ vào độ mòn từ các trang giấy thì nhận định được chủ nhân của quyển sách này thường xuyên đọc nó.

Quả nhiên thời điểm xuất hiện các vị thần, Nhan Như Tinh thấy trong sách vị thần lửa rất được ca tụng.

Đến khi cô đọc đến Thần Biển, thì thấy được một chú thích.

“Hình như tôi nhìn thấy người cá, đây có phải mơ không?”

“Không, tôi không nằm mơ, người cá có thật.Vì vậy chắc chắn, Thần Biển cũng có thật.!”

“..Hình như tôi sắp thành công rồi…”

“ Hắn muốn hủy đi tất cả…hắn không phải Thần Biển….hắn là quái vật…tôi đã tự tay chế tạo ra quái vật..”

“Nếu có người đọc được đến đây, xin hãy ghi nhớ, nhược điểm của quái vật là khi hắn đang ở nguyên hình…Không được để bị dọa vì nguyên hình đó…mau đến gần mà giết hắn đi… bụng của hắn….

Nhan Như Tinh đột nhiên khép sách lại, chẳng biết tại sao cô tự nhiên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Ở bên ngoài viện nghiên cứu chưa đầy một trăm mét, Lâm Vận Nhi mở to mắt, vui vẻ nói: “Anh A Từ, em nhìn thấy…”

——

Đợi đến khi cảm giác bị nhìn lén kia biến mất, Nhan Như Tinh yên lặng không một tiếng động cầm lấy quyển sách trong tay, xé đi trang sách nói về Thần Biển, sau đó để sách lại trên giá.

“Tôi đi vệ sinh chút.” Nhan Như Tinh mặt không đổi sắc đi đến nhà vệ sinh, nhét trang giấy kia vào bình nước, chờ cho đến khi chữ bị hòa tan hết, đổ vào bồn cầu.

Sau khi rời khỏi đây, đến khi cô quay lại, phát hiện đám người Hồng Lâm đang túm tụm lại ở một chỗ nghị luận cái gì đó.

Hồng Lâm nhìn thấy cô,nhiệt tình nói: “Tinh Tinh mau đến đây, tôi tìm thấy một cái bản đồ.”

Lúc này, Văn tiến sĩ mở miệng: “Cái này hình như là bản đồ của tầng hầm.”

Vừa nghe đến tầng hầm, tất cả mọi người đều phấn chấn.

Điều khiến cho Nhan Như Tinh ngoài ý muốn chính là, Thẩm Từ và Lâm Vận Nhi cũng vào lúc này đến đây.

Hai người bọn họ nâng đỡ nhau đi vào, trông khá nhếch nhác, giống hệt như mới chạy nạn xong vậy. Trên người có rất nhiều miệng vết thương lớn, bé; đặc biệt là Thẩm Từ, trên người anh ta có cỗ mùi vị không dễ ngửi.

Mọi người nhìn thấy bản thân mình có thêm hai người nữa đến cạnh tranh, nhưng nhìn thấy bọn họ như vậy không ai có gì dị nghị cả.

Thời điểm chưa tìm thấy thuốc, không một ai sẽ ngu đến mức tiêu hao thể lực của mình cho mấy việc vô bổ.Huống chi, nơi này còn là một cái phó bản khó nhai, nguy hiểm trùng điệp, ai biết được ở phía trước còn có điều nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.

Đến lúc đó nhiều thêm một người, thêm một sức phản công.

“Có một vấn đề.” Văn tiến sĩ nhìn bọn họ, ngượng ngùng nói: “Muốn đến tầng hầm phải đi qua phòng thí nghiệm ở tầng một và tầng hai.”

Vừa nghe đến phòng thí nghiệm, mặt của ai nấy đều tái hẳn đi.

“Không phải có thang máy sao?” Ôn Nguyệt không nhịn được hỏi.

Những người khác cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Văn tiến sĩ.

Văn tiến sĩ lau lau mồ hôi trên trán, đỏ mắt nhìn Hồng Lâm, nói: “Thang máy trùng hợp bị anh ta kích nổ rồi.”

Hồng Lâm: “……”

Cảm nhận được những ánh mắt khiển trách của mọi người, Hồng Lâm bực mình nói: “Chính là lão tử cho nổ thì làm sao? Nếu tôi không kích nổ nơi này thì với dung lượng não của mấy người còn lâu mới tìm ra nơi này!”

“Chỉ có một thang máy thôi sao?” Ôn Nguyệt nhíu mày.

“Nơi này vốn dĩ cũng không lớn, cho nên chỉ có một thang máy thôi.” Văn tiến sĩ trả lời.

“Không phải chỉ là vật thí nghiệm thôi sao, xem đi kìa, mấy người còn bị nó dọa cho sợ à.” Hồng Lâm khinh thường nhìn những người vượt phó bản, quay đầu đi luôn.

Đi được hai bước, anh ta quay đầu lại nhìn về phía người đang đứng yên tại chỗ Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh khóe mắt nhìn về hướng Văn tiến sĩ, ánh mắt ra hiệu cho anh ta, điều kỳ diệu là lúc này Hồng Lâm thế mà có thể hiểu ý cô.

Chân tay nhanh nhẹn túm lấy Văn tiến sĩ, bắt ông ta đi phía trước: “Mau dẫn đường thôi nào, phía trước có vật thí nghiệm đó.”

Văn tiến sĩ: “……”

Mấy người sau đó thi theo lối thoát hiểm tầng 3, đi xuống dưới tầng 2.

Nhìn thấy vật thí nghiệm ngâm mình ở trong một chất lỏng không biết tên ở trong một chiếc bể bằng pha lê, ai nấy cũng im như thóc, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào,tiếp tục đi xuống dưới.

Nhan Như Tinh quay đầu nhìn vật thí nghiệm chưa thức tỉnh, đơn giản có thể thấy xung quanh đó nhiều chai lọ linh tinh đầu trên bàn,trên trần nhà.

Ngay tại lúc mọi người sắp xuống đến tầng 1 thì một đạo âm thanh “răng rắc” vang lên, khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt.

Trong đó nhóm 3 người không rảnh quan tâm âm thanh đó là gì, túm theo Văn tiến sĩ nhanh chóng phi xuống tầng 1.

Những người khác thấy vậy cũng hoảng hốt, nhanh chóng chạy theo sau.

Nhan Như Tinh tùy ý chạy xuống dưới tầng 1 cũng với bọn họ, đến nơi thì phát hiện đám người dẫn đầu chạy xuống đang đứng trước một bức tường.

Trên trường có một cánh cửa được cài đặt mã khóa, trừ điều này ra cũng không thấy bất kể một kí hiệu gì khác dưới này.

“Nhanh lên!” Trần Thạch thúc giục Văn tiến sĩ, người đang đứng trước cánh cửa có cài bảo mật.

“Nhưng mà tôi không biết mật khẩu.” Văn tiến sĩ sắp khóc luôn rồi.

Những miếng kính trên bể chứa vật thí nghiệm sắp nứt ra càng nhiều.

Số lượng vật thí nghiệm ở tầng một còn khủng bố hơn so với tầng hai rất nhiều.

Nếu như vật thí nghiệm ở tầng hai có thể nhìn đơn giản chỉ là người bị cải tạo, nhưng toàn bộ vật thí nghiệm ở tầng một lại khác, bọn chúng hoàn toàn là quái vật một trăm phần trăm!

Năm con người rắn, ba con chó ba đầu, còn có cái bể lớn nhất ở phía kia, bên trong đó là quái vật có dạng như “bạch tuộc”.

Bọn họ tận lực không nhìn nữa, sợ mình không khống chế được mong muốn chạy trốn ẩn sâu trong bên trong nội tâm mình.

“Không biết mật khẩu? Đcm không phải thằng bố ông thiết kế ra cái nơi quỷ quái này à? Ông không biết một cái gì sao?” Trần Thạch nện một quyền trên bức tường thạch cao, tuy vách tường không chút sứt mẻ nhưng cũng dọa Văn tiến sĩ váng cả đầu, ông ta vội vàng nói: “Để..để tôi thử xem sao.”

Đáng tiếc cả hai lần liên tiếp, mật mã được nhập vào đều sai.

Nếu lần thứ ba lại sai tiếp thì coi như cái thứ này chắc chắn bị hủy.

“Không được.” Hai chân của Văn tiến sĩ như nhũn ra, dán ở trên tường, ông ta không dám quay đầu lại nhìn đám người bọn họ, lại càng không dám nhìn về phía vật thí nghiệm.

Nhìn thấy vết nứt bằng kính trên các bể chứa càng ngày càng lớn, ánh mắt Hồng Lâm chợt lóe, chuẩn bị kéo Nhan Như Tinh chạy ra bên ngoài.

Lâm Vận Nhi nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh, thấy thế cất cao giọng ngăn cản: “Kể cả bây giờ các người ra khỏi nơi này cũng khó có thể ra khỏi viện nghiên cứu được.Với cả cứ như vậy đi người không ra, các người cam tâm sao?”

Hồng Lâm mặc kệ cô ta, đến đầu cũng không thèm quay lại nhìn.

Lâm Vận Nhi trong mắt hiện lên tia lửa giận, đột nhiên gây khó dễ với Nhan Như Tinh: “Kiều Thanh Ngọc, đã đến bước này rồi, cô còn không định nói mật mã ra à?”

Bởi vì nơi này có một NPC phó bản là Văn tiến sĩ, vậy nên Lâm Vận Nhi không thể không gọi tên trong phó bản của Nhan Như Tinh.

Mà lời cô ta nói, hoàn toàn khiến Nhan Như Tinh trở thành tiêu điểm của mọi người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất