Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 86

Nhan Như Tinh rất bất mãn với người tung tin đồn nhảm, trong lòng tự nhủ cô mới không có bạn trai yếu đuối như vậy, quay người muốn rời đi.

Từ trong những tiếng chửi mắng, một cơ thể gầy yếu ôm búp bê vải trong tay lảo đảo chạy về phía cô.

Nhan Như Tiều còn chưa kịp ra tay, Gấu xám nhỏ đã thuần thục chắn trước người cô.

Người đó chạy tới đâm thẳng vào người Gấu xám nhỏ, bị bụng Gấu xám nảy ra ngã xuống đất.

Đến khi anh ta xoa trán rồi ngẩng đầu lên, Nhan Như Tinh nhìn thấy khuôn mặt của anh ta thì hơi ngẩn người.

Nhưng không đợi cô nhìn kỹ, vẻ mặt đối phương sợ hãi, giơ cánh tay che mặt mình lại. Cả người co lại thành một đống nhìn có vẻ không thích hợp lắm.

"Người này sẽ không có bệnh gì chứ?"

“Nhìn bộ dạng này của anh ta, chẳng lẽ là chứng ám ảnh sợ xã hội?"

Bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận.

"Không thể nào, đầu năm nay còn có người dính phải chứng sợ xã hội sao?"

“Anh nhìn anh ta cứ luôn xúi đầu thế kia, vừa rồi cũng cẩn thận cúi đầu như vậy, bằng không sao có thể bị ba người đó để mắt tới?"

“Người này có phải là người chơi không? Nếu là người chơi, căn bệnh này cũng không phải nhỏ. Chẳng qua cô gái này, sao tôi lại cảm thấy quen mắt nhỉ?"

“Không cần phải nghi ngờ nữa, chúng ta vừa gặp cô ấy bên ngoài thành phố còn gì."

"Là cô gái ghét bỏ con rối của nhân ngẫu sư, nhưng lại được ngẫu sư tha mạng đó à?"

“Tôi có lý do chính đáng để nói rằng, nhân ngẫu sư cũng là người thích cái đẹp."

“...”

"Đưa anh ta qua đây.” Nhan Như Tinh ra hiệu cho Gấu xám nhỏ.

Lúc này ba người vây quanh thiếu niên đi tới trước mặt cô, hai người trong đó nháy mắt với nhau. Người đàn ông bên trái tiến lên, kiêng dè nhìn Gấu xám nhỏ và nói: "Cô là bạn gái cậu ta?"

“Tôi nói em gái này, ánh mắt nhìn người của cô cũng kém quá đi mất. Thế mà lại nhìn trúng một tên trộm."

“Tôi không phải là một tên trộm." Thiếu niên mặt mũi đen xì, ôm búp bê trong ngực, bị Gấu xám nhỏ ghét bỏ đẩy lên trước, giải thích cho bản thân.

Thế nhưng giọng nói của anh ta quá nhỏ, bị giọng nói của Nhan Như Tinh phát ra cùng một lúc át đi mất.

"Tôi không phải bạn gái anh ta."

“Không phải bạn gái cậu ta?" Người đàn ông quay đầu lại nhìn đồng bọn của mình, sau đó lại nhìn thiếu niên vẫn đang cúi đầu không nói gì, suy nghĩ xoay chuyển, nói: "Vậy thì dê rồi, em gái cứ đi đi, người này giao cho chúng tôi là được.”

Nhan Như Tinh liếc thiếu niên một cái, như có điều suy nghĩ, dự định rời đi.

Nhưng chỉ một giây sau, thiếu niên ôm con búp bê trong ngực dùng một loại thân pháp kì lạ đi xuyên qua Gấu xám nhỏ. Sau khi nhét con búp bê vào ngực cô, cúi đầu vội vã bỏ chạy.

Nhan Như Tinh nhìn con búp bê bị cưỡng ép nhét trong ngực mình, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Ba người trước đó chặn thiếu niên lại, lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Nhan Như Tinh. Không, chính xác mà nói, là nhìn vào con búp bê trong ngực cô.

Cô thử sờ vào búp bê, không biết nó được làm bằng chất liệu gì, tóc vàng mắt xanh, nhìn qua có phần giống với con búp bê của cô bị nhân ngẫu sư phá hủy trước đó.

Nhan Như Tiều kiểm tra một lượt, chắc chắn con búp bê này là một đạo cụ, hơn nữa còn là một đạo cụ có cấp bậc không thấp.

"Em gái, búp bê trong tay em là của chúng tôi. Vừa rồi tên tiểu tử kia trộm đạo cụ của chúng tôi, cho nên phiền em trả con búp bê này lại cho chúng tôi." Sắc mặt ba người đen lại, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.

"Anh có chắc con búp bê này là của anh không?" Nhan Như Tinh cầm con búp bê trong tay.

Ba người kia cảnh giác gật đầu.

"Vậy trả lại cho các người." Nhan Như Tinh tiện tay ném búp bê cho bọn họ.

Ba người luống cuống tay chân bắt lấy, thấy rất hài lòng với sự thức thời của Nhan Như Tinh.

Nhưng làm gì có chuyện cô dễ dàng như vậy.

Trong ba người không thể tránh khỏi có người nảy lên tâm tư khác.

Cũng may có sự tồn tại của Gấu xám nhỏ khiếm phần tâm tư ấy bị giảm bớt lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chờ sau khi ba người đó rời đi, Nhan Như Tinh cũng không rối rắm quá nhiều, gọi Hồng Lâm cùng nhau ra khỏi thành.

"Đáng tiếc."

DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h íTrên đường ra ngoài, Hồng Lâm cảm thán: "Ngày mai chúng ta phải trở về rồi."

“Nghe nói ban ngày ở thành phố không có màn đêm mới náo nhiệt nhất. Vào ban ngày, sẽ có rất nhiều người dân trong này ra ngoài dựng quầy bán hàng, đồ ăn ngon, thuyền hoa, múa hòm lâu đài, kỹ viện gì đó đều có." Anh ta vốn tưởng rằng lần này có thể vui chơi mấy ngày, kết quả vẫn không có cơ hội.

Nhan Như Tinh thấy anh ta rất chờ mong được xem cảnh náo nhiệt, thấy hơi chần chừ, không biết có nên ở lại thêm vài ngày hay không.

Nhưng cô đã nói với Nguyễn Trì bảo ngày mai anh tới đón cô rồi.

"Ngày mai anh đi lúc nào?" Cô hỏi.

"Tôi chuẩn bị đi đến đại sảnh dịch vụ đường truyền dẫn không gian xem có người chơi nào khác muốn trở về khu E043 hay không. Nếu như không có, có khả năng tôi sẽ thành một người coi tiền như cỏ rác mà bao trọn một con đường luôn”.

Nói xong, đột nhiên anh ta hỏi Nhan Như Tinh: "Chị có muốn đi cùng tôi không?” Nhan Như Tinh nghe vậy lắc đầu, khóe mắt nhìn đến một góc nào đó, nhận ra được sự khác thường, khóe miệng cô nhếch lên, bỗng dưng vẻ mặt trở nên thẹn thùng ngọt ngào nói: "Ngày mai bạn trai tôi đến đón tôi, tôi đi với anh ấy là được."

“Bạn trai chị?" Hồng Táo không chắc chắn, buồn bực hoi: "Sao tôi lại cảm thấy chị có rất nhiều bạn trai?”

Nhan Như Tiều nghe vậy, không vui đứng nguyên một chỗ nói: "Ai nói, bây giờ một người tôi cũng không có... Hừ, bạn trai tôi mà nghe thấy anh ấy nhất định sẽ tức giận."

“Bạn trai chị là ai thế? Tò mò thật đấy" Hồng Lâm xoắn xuýt.

"Ngày mai anh sẽ được gặp anh ấy thôi." Nhan Như Tinh cười hì hì nói.

"Đi thôi, về nhà, hy vọng sáng mai tỉnh lại có thể nhìn thấy bạn trai của tôi..."

Chờ Nhan Như Tinh và Hồng Lâm rời đi, ở trong góc tối, thiếu niên lúc trước chạy mất dùng quần áo che nửa dưới khuôn mặt run rẩy thò đầu ra.

Nhìn thấy bốn phía không có ai, đầu tiên anh ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấy hơi mất mát. Ngay sau đó tay chống tường buông lỏng, thân thể trượt xuống góc tường.

Một lúc sau, anh ta ôm chân ngồi xổm trên mặt đất im lặng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau đó, anh ta quyết định lấy kéo và cắt quần áo của mình.

Mười phút sau, một người đàn ông trên đầu được bao phủ bởi quần áo, chỉ để lộ đôi mắt của mình thăm dò bước từng bước ra ngoài từ trong một góc hẻo lánh.

Sau đó anh ta càng ngày càng tự tin, tư thế đi lại càng thêm kiêu ngạo hào hùng.

Tự dưng lại lấy được một đạo cụ miễn phí, tổ đội ba người tâm trạng không tệ kề vai sát cánh đi về phía đường Huyền Vũ, bị một người kỳ quái chặn ở giữa đường.

Người đàn ông bên trái vỗ vai anh em, cảnh giác nhìn người phía trước, thăm dò hỏi: "Anh bạn, anh đang tìm ai?"

Hai người còn lại trực tiếp đẩy anh ta ra, không để ý mà đi thẳng về phía đối phương.

Khi nhìn thấy trên đầu đối phương che bằng quần áo, nhìn giống với những tên cướp nhìn thấy trên TV khi trò chơi chưa xuất hiện, đầu tiên họ thấy sửng sốt, sau đó cười ha hả.

"Người anh em, định cướp bóc đấy à?"

“Anh chắc chắn không cướp nhầm người chứ Ha ha ha - Xuỳ - "

Người vừa cười anh ta được hai câu, trong nháy mắt nhìn thấy từ cổ của đồng bọn xuất hiện một vết chém làm máu tươi văng tung tóe. Câu nói bị kẹt lại cổ họng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn đối phương.

"Mà y-"

"Vút -"

Sau khi nhìn thấy đồng bọn đã chết mất một người, người đàn ông phía sau chậm mất nửa nhịp không theo kịp, thấy tình hình không ổn vội quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hét lớn: "Có người giết người, có người giết người trong thành phố! Thủ vệ, thủ -"

Có người chơi đi ngang qua nghe thấy tiếng hét, không những không tiến lên giúp đỡ, mà còn trốn sang một bên.

Theo tiếng hét truyền đến từ không khí, mọi người chỉ nhìn thấy một cái kéo nhỏ màu đỏ tinh xảo lướt qua bọn họ, trực tiếp xuyên thẳng qua ngực của người đang chạy trốn.

"Hự-" Người đàn ông không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn ngực mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ khó hiểu, còn có mấy tia hối hận.

Mãi cho đến khi anh ta nhìn thấy thủ vệ bước đi chỉnh tề chạy về phía anh ta, trong mắt đột nhiên phát ra một tia hy vọng và ánh sáng.

Nhưng cơ thể dần dần lạnh đi kèm theo sự khó chịu nói cho anh ta biết, anh ta không chống đỡ được bao lâu nữa.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần nhìn thấy hung thủ giết bọn họ phải chôn cùng bọn họ, anh ta cũng thấy hài lòng rồi.

Vậy mà anh ta nhìn thấy cái gì?

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào thủ vệ và hung thủ trao đổi với nhau chứ không giống như anh ta nghĩ xử tử thẳng người đó. Trong lòng thấy không cam lòng đồng thời có cả sự phẫn nộ lẫn tiếc nuối bao phủ chút ý thức còn sót lại của anh ta.

Những người chơi khác đứng ngoài quan sát thấy hung thủ giết người không những không bị thủ vệ mang đi, mà còn nhặt một con búp bê vải rơi ra từ đạo cụ của người chơi bị giết và đưa cho kẻ giết người. Trong chốc lát tất cả mọi người đều kinh hãi.

"Tình huống gì đây? Bên trong có nội tình gì đó à?"

“Người đàn ông này là ai? Anh có nhận ra điều gì không?"

“Ai mà biết được anh ta là ai, che kín như thế, giống như một tên cướp, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt."

“Vấn đề là anh ta đã giết người, tại sao thủ vệ không bắt anh ta chứ? Đây có được coi là bao che hung thủ không?"

“Hình như tôi có biết ba người bị giết chết,không phải họ chính là người chơi lâu năm xấu xa có tiếng sao? Hình như cũng khá nổi tiếng ở khu D057."

“Nghe anh nói như vậy tôi cũng có chút ấn tượng. Đúng là có chuyện như vậy, cho nên bọn họ lật xe rồi?"

“Nhưng kể cả thế, thủ vệ cũng không nên làm như vậy, rõ ràng quy củ do chính bọn họ tự đặt ra ở thành phố không có màn đêm. Nếu dung túng đối phương giết người, vậy sau này chúng ta dứt khoát không ký cái hiệp định kia nữa."

“Cái đó... Thành phố không có màn đêm hình như không ép buộc người chơi phải ký thỏa thuận “Cấm dùng đạo cụ” mà.”.

“Không thể nào, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi ham ưu đãi 90% với thân phận khách chính thức sao?"

“..."

Trên đường trở lại khách sạn Oasis, Nhan Như Tinh gặp lại hai nam một nữ đã chặn cô lại trước đó.

Cô không nghĩ tới, thế mà ba người này vẫn còn chờ cô ở đây.

Chỉ có điều thái độ lần này của bọn họ đối với cô thay đổi rất nhiều.

"Xin chào." Vẫn là người đàn ông trên mặt có một vệt đỏ lúc trước nói chuyện với cô chủ động lên tiếng.

"Chúng tôi không có ác ý."

Bây giờ thì đúng là không có ác ý thật, còn trước đó thì không chắc.

Nhan Như Tiều khó hiểu nhìn ba người bọn họ.

"Xin tự giới thiệu, tôi họ La, La Ngọc Thành.” La Ngọc Thành giơ tay phải ra, nho nhã lễ độ nói.

Nhan Như Tinh vừa chuẩn bị bắt lấy, Hồng Lâm loạng choạng từ bên cạnh xông ra, bắt lấy tay anh ta.

Nếu đã bị Gấu xám nhỏ đẩy ra, Hồng Lâm cũng không dám trở về. Nhưng anh ta không thích người này lắm, vì thế không nóng không lạnh nói: "Xin chào, tôi là Hồng Lâm. Xin hỏi các người tìm chúng tôi có chuyện gì không?"

La Ngọc Thành nhíu mày nhìn Hồng Lâm vẫn, không nhanh không chậm liếc mắt nhìn vẻ mặt Nhan Như Tinh nói: "Có thể tìm chỗ ngào đó để ngồi không không? Có một số chuyện, có lẽ cô cũng muốn tìm hiểu."

Nhan Như Tinh muốn nói cô không muốn.

"Về người bạn trai cuối cùng của cô ở tại nhà hàng Mặt Trời Đỏ." Một người đàn ông khác bên cạnh anh ta nói thêm.

Trong lúc Nhan Như Tinh nhìn về phía anh ta, anh ta ngại ngùng cười cười, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, rất sạch sẽ khôi ngô.

"Xin chào, tôi là Chu Hoặc.” Chu Hoặc nói xong, chỉ về phía cô gái duy nhất trong ba người, nói: "Cô ấy tên là Phùng Gia."

"Chúng tôi là người của tổ chức Quỳ, chỉ muốn hỏi thăm cô một số tin tức mà thôi, không có ác ý." Từ khi Chu Hoặc lên tiếng, La Ngọc Thành liền nhíu mày, nhưng không cắt ngang.

"Tổ chức Quỳ?" Nhan Như Tinh im lặng suy nghĩ, cô cảm thấy hình như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.

"Ồ, Ra là thế? Hóa ra mấy người chính là người của tổ chức Quỳ đứng thứ 10 của khu S!"

Nghe được mấy lời nói khoa trương của Hồng Lâm, Nhan Như Tinh nhớ ra.

Ba người bị Hồng Lâm mỉa mai, sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ, nhìn rất đặc sắc.

Họ cảm thấy rằng Hồng Lâm đang chế giễu họ. Hết lần này tới lần khác, người ta bày ra bộ dáng cung kính, vẻ mặt kích động sùng bái.

"Nghe nói Tổ chức Quỳ có "Tam hội Nhất giáo", ba người là người của Tam Hội, hay là người của Nhất giáo?"

Tam hội Nhất giáo mà Hồng Lâm nói tới là sự phân chia thế lực trong nội bộ của tổ chức Quỳ.

Kể từ khi người sáng lập tổ chức Quỳ biến mất, tổ chức đã bị khống chế bởi bốn người.

Bốn người này không giải tán tổ chức, mà lén lút thành lập thế lực của riêng mình.

Tam hội lần lượt là Diệt Thần Hội, Quang Minh Hội, Đại Đồng Hội.

Nhất giáo là Bình Chân Giáo.

Sở dĩ Hồng Lâm biết rõ như vậy là vì qua sự kiện nhà hàng Mặt Trời Đỏ, anh ta cảm thấy sự tò mò về thân phận bạn trai cũ của Nhan Như Tinh.

Đáng tiếc anh ta không tra được mấy tin tức cụ thể liên quan đến bạn trai cũ của cô. Ngược lại biết không ít lời đồng liên quan đến tổ chức Quỳ qua những người chơi khác trên diễn đàn.

Ví dụ, bây giờ tổ chức Quỳ chia năm xẻ bảy, có thể giải tán bất cứ lúc nào.

Hay là nguyên nhân dẫn đến kết quả như thế này là do bọn họ tự gây nên.

Chu Hoặc dường như không ngờ Hồng Lâm có thể nghe được về chuyện tổ chức của bọn họ. Cho dù những chuyện đó cũng không phải là chuyện gì bí mật cả, tổ chức của bọn họ chỉ ít xuất hiện trong vài năm, tiếng tăm hoàn toàn kém hơn lúc trước.Trừ phi đã điều tra đặc biệt, nếu không thì sẽ không cẩn thận như thế.

Nhất thời không thể không thu hồi sự khinh thường của mình lại, thẳng thừng trả lời: "Chúng tôi là người của Đại Đồng Hội.”

"Ồ." Hồng Lâm gật đầu.

Anh ta đoán cũng thế, dù sao Đại Đồng Hội thế lực yếu nhất trong “Tam hội Nhất giáo”.

Nghe nói nó đã bị hai thế lực còn lại làm cho không thể tiếp tục sinh sống ở khu S nữa.

Cho nên bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định, nghe được tin tức của "Người xếp giấy" nên vội vàng chạy tới muốn đối phương làm chủ cho bọn họ hay sao?

Hồng Lâm nói thầm trong lòng, trên mặt không kiên nhẫn nói: "Vậy tổ chức Quỳ mấy người tới tìm chúng tôi làm cái gì?"

Thái độ sau khác hoàn toàn thái độ trước của anh ta quả thực khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Phùng Gia vẫn luôn im lặng thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình.

"Chúng tôi muốn tới đây hỏi mấy người một chút, có từng nhìn thấy người này chưa." Chu Hoặc tốt tính lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình ra đưa tới trước mặt bọn họ.

Nhan Như Tinh tò mò quá liếc một cái.

Người đàn ông trong ảnh dường như vừa mới bước ra từ chiến trường, vết máu màu đỏ nhiễm sang cái áo màu xanh sẫm bó sát người, không che nổi hormone và hơi thở chết chóc của anh ta.

Nhìn qua có vẻ anh ta rất cao, dáng người to lớn khỏe mạnh, khuôn mặt cứng rắn, ngũ quan rõ ràng như được gọt bằng dao, mang đến cảm giác vô cùng áp bách.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người đàn ông tiafn thân tràn đầy mị lực nam tính mạnh mẽ.

Nhan Như Tinh nhìn cũng không nhịn được mà động tâm hai giây.

"Đây là ai thế?" Cô hỏi.

Hồng Lâm cũng ngẩng đầu nhìn về phía ba người kia.

Nếu nói người đàn ông này chính là người gấp giấy tiếng tăm lừng lẫy kia, nhưng phong cách vẫn còn kém xa với bạn trai cũ của Nhan Như Tinh mà anh ta nhìn thấy ở nhà hàng Mặt Trời Đỏ.

Cái người bạn trai cũ đó mặc dù cũng cao, nhưng người ta trong lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất tao nhã kiêu ngạo. Như một công tử nhà giàu, phong độ nhẹ nhàng, khiêm tốn nhún nhường.

"Mấy người không biết sao?" Chu Hoặc vẫn luôn chăm chú nhìn sự biến hóa trên mặt của Nhan Như Tinh, lúc này thấy cô tỏ vẻ lạ lẫm, trong lòng khẽ lộp bộp, truy hỏi sít sao đến cùng.

"Không biết." Nhan Như Tinh lắc đầu: "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi về trước đây." Cô thấy sắc trời đã muộn bèn nói.

"Cô là Ngôn Thanh đúng không?" Lúc này, ánh mắt sắc bén của Phùng Gia dò xét nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh, giọng điệu mạnh mẽ nói: "Có thể nói cho chúng tôi biết, bạn trai cô tên là gì không?"

"Có thể chứ." Nhan Như Tinh không bị ảnh hưởng chút nào bởi địch ý không biết tới từ đâu của cô ta, một bộ không có vấn đề gì, suy nghĩ đơn giản lộ ra nụ cười ha hả nói: "Chẳng qua tôi đã chia tay với bạn trai rồi, bây giờ anh ta chỉ là bạn trai cũ của tôi thôi."

"Bạn trai cũ của tôi tên Nguyễn Trì."

Nguyễn Trì?

"Không phải tên là Tần Sở sao?" Phùng gia buột miệng nói.

La Ngọc Thành đứng một bên bất đắc dĩ nâng trán.

"Tần Sở hả? Tần Sở cũng là bạn trai cũ của tôi." Nhan Như Tinh gật đầu.

Phùng Gia: "... Đến cùng cô có có mấy bạn trai cũ thế."

Nghe được lời hỏi thăm này, Gấu xám nhỏ không nhịn được cúi đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh.

"Cái này, chỉ tính số lượng thì có năm sáu người gì đó."

Đám người:...

"Thế nào gọi là chỉ tính số lượng?" Phùng Gia không hề nhận ra trong lúc vô thức cô ta đã bị Nhan Như Tinh khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Chỉ có tình cảm trong phó bản thôi, không có phần tiếp theo."

Phùng Gia:...

"Cô nói bạn trai cũ của cô là tìm được trong phó bản sao?"

"Có vấn đề gì không?"

"Sao lại không có vấn đề chứ? Bạn trai bên trong phó bản sao có thể coi là bạn trai?" Vẻ mặt Phùng Gia không đồng ý.

"Cô bị lừa rồi."

Nhan Như Tinh:?

"Tình cảm bên trong phó bản không thể xem là thật, cô chia tay là đúng đúng." Nói xong, Phùng Gia cảm thấy phía sau lưng hơi lành lạnh.

Cô ta không để ý, tiếp tục nói: "Không nên coi tình cảm trong phó bản là thật, mấy anh ta đối tốt với cô, có thể do sự sắp xếp của hệ thống thiên đường mà tôi."

Trước đó Hồng Lâm cũng đã nói giống vậy, Nhan Như Tinh nghiêm túc gật gật đầu.

Tâm trạng Tiểu Hôi Hùng khó chịu trừng mắt Phùng Gia, muốn cắt ngang sự ‘Tẩy não’ của cô ta với Tinh Tinh.

Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ hắn ta trong hình dạng này cũng không làm được gì, đối với hắn không phân biệt được đúng hay sai không quan trọng.

Hơn nữa hắn còn là chồng cũ, không phải cấp bậc mà mấy tên bạn trai cũ của cô có thể so sánh.

Nghĩ đến đây, Gấu xám nhỏ bình tĩnh lại.

"Nếu như là NPC từ trong phó bản đuổi theo ra ngoài này thì phải làm sao?" Nhan Như Tinh đã muốn hỏi cái vấn đề này từ rất lâu.

Nhưng trên diễn đàn game cũng không có đáp án.

Người hỏi vấn đề như thế này còn nhận được một đống sự khinh bỉ của người khác.

"Hả? Có thể đuổi theo ra ngoài phó bản thì không gọi là NPC." Phùng gia lườm cô một cái rồi nói: "Có thể ra ngoài phó bản chính là Boss của phó bản."

"Bình thường chỉ có Boss phó bản có thực lực cường đại vượt qua cấp B mới có khả năng đi ra ngoài phó bản."

"Sau khi bọn họ rời phó bản, sẽ có ý thức riêng, có thể khống chế lý trí, hoặc ít nhiều cũng sẽ được hệ thống thiên đường mời chào trở thành người chơi hoặc nhậm chức trong tập đoàn Oasis."

"Đương nhiên, có rất nhiều Boss phó bản lựa chọn cái sau."

"Cho nên đắc tội ai cũng không nên đắc tội với nhân viên tập đoàn Oasis. Bởi vì cô mãi mãi chẳng thể nào biết trước đó những nhân viên này là ai."

"Tập đoàn Oasis và trò chơi thiên đường rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Nhan Như Tinh tò mò hỏi.

"Quan hệ cụ thể thì tôi không rõ lắm, chẳng qua tập đoàn Oasis phải cùng... Ưm ưm -"

"Đã làm trễ thời gian của mọi người rồi, cảm ơn câu trả lời của mọi người." La Ngọc thành che miệng Phùng Gia lại, giọng điệu không cho phép từ chối.

Lúc này Phùng Gia trở lại bình thường, ánh mắt thay đổi, không nói gì nữa.

Nhan Như Tinh tiếc nuối, cô còn chưa nói xong, nhưng đối phương hiển nhiên không nguyện ý nói chuyện nữa, cô chỉ đành thôi.

"Thêm phương thức liên lạc đi, về sau nếu là có câu hỏi gì, có thể hỏi tôi." Chu Hoặc hoà giải, nói ID của anh ta ra.

Nhan Như Tinh không từ chối.

Dù sao sau khi thêm bạn cũng có thể xóa mà.

Trước khi đi, Chu Hoặc dặn dò Nhan Như Tinh: "Sau này nếu gặp được người trên bức hình mà bọn tôi vừa cho cô xem kia, làm phiền cô nói cho chúng tôi một tiếng, chắc chắn sẽ hậu tạ."

Không đợi Nhan Như Tinh hỏi thêm gì nữa, ba người vội vàng rời đi.

Đi xa một đoạn, không nhìn thấy mấy người Nhan Như Tinh nữa, Chu Hoặc thu nét cười cười trên mặt lại, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Phùng Gia.

Mặt Phùng Gia trắng bệch, tự biết mình đuối lý nên cô ta chỉ run rẩy mí mắt không dám nói lời nào.

"Được rồi, cái người tên Ngôn Thanh kia có phần tà môn." La Ngọc Thành ấn lông mày, khuôn mắt mệt mỏi: "Nói chuyện với cô ta, đôi khi ta sẽ vô tình bị cuốn theo cô ta mà không nhận ra."

Nói xong anh ta chuyển đề tài, tiếc nuối nói: "Xem ra người lần trước xuất hiện ở nhà hàng Mặt Trời ĐỎ không phải là hắn ta."

"Có thể cô ta cũng giống những người khác, bị mất ký ức liên quan đến vẻ bề ngoài chính xác của người đó hay không?" Phùng Gia suy đoán.

"Cô sẽ khiến người mình thích quên mất bộ dáng của mình?" Chu Hoặc châm biếm, nói xéo cô ta ngay tại chỗ.

"Không phải thế này cũng không phải thế kia, cũng không phải người chơi không có kỹ năng đặc tính..."

——

Cuối cùng không có sự quấy rối của những người khác, Nhan Như Tinh thuận lợi về tới khách sạn Oasis.

Chỉ là thời điểm cô ở trong thang máy, khóe mắt cô thoáng nhìn lướt qua nhân viên phục vụ đang ngủ gà ngủ gật trên sân khấu.

Nghĩ đến buổi sáng ngày mai có thể Nguyễn Trì sẽ đến đây, bèn đi qua đó nói với người trên sân khấu: "Xin chào, nếu buổi sáng ngày mai có một người vô cùng đẹp trai tới tìm tôi, đến lúc đó phiền anh để anh ấy đi thẳng lên nhé."

Nhân viên phục vụ sân khấu nghe thấy vậy, vốn định giải quyết việc chung, nhưng nhớ đến lời bạn tốt Lily nói, con mắt chớp chớp, lập tức dễ nói chuyện, gật đầu: "Có thể, ngày mai tôi sẽ chú ý."

"Được rồi." Nhan Như Tinh vui vẻ gật gật đầu.

Dặn dò xong cô yên tâm đi về phòng.

Sau khi tạm biệt Hồng Lâm để đi về phòng, Nhan Như Tinh biến Gấu xám nhỏ trở về hình dạng nguyên bản, đặt ở tủ đầu giường, cấm hắn chạy lung tung.

Sau đó cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cô đóng cửa phòng tắm lại, lấy chất lỏng mua ở Đa Bảo Các ngày hôm nay từ không gian ra.

Lúc đó nhân viên phục vụ ở Đa Bảo Các đã nói với cô, đây là máu của một sinh linh nào đó.

Liên hệ đến miêu tả về thuốc tiến quá của hệ thống lưu trữ mấy lần trước, bản chất của thuốc tiến hóa là năng lượng được chiết suất từ tế bào kém chất lượng trong cơ thể của sinh linh.

Cái bình trong tay cô, liệu có phải còn chưa trải qua một lần tiến hóa nào hay không?

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào bình chứa chất lỏng màu vàng trước mặt mình, bây giờ cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sự khát vọng từ năng lượng được cất giấu sâu trong cơ thể bắt đầu khôi phục và kêu gào.

Cô bỏ qua cảm giác ruột gan cồn cào kia, nhờ hệ thống lưu trữ giám định chất lỏng trước mắt giúp cô

Tiếc là, kết quả giám định của hệ thống lưu trữ và nhân viên phục vụ nói cho cô biết thuốc này không có gì khác biệt.

Nhiều nhất là sẽ nhận được cảnh cáo khi uống thuốc.

Nhìn thấy cảnh cáo, Nhan Như Tinh quyết định thu hồi bình chất lỏng này vào trong hệ thống không gian.

Sau đó cô lấy ra một bình thuốc tiến hóa loại 4.

Với thuốc tiến hóa loại 4, hệ thống lưu trữ đưa ra một kết quả giám định: Đây là một loại năng lượng được chiết suất từ tế bào của sinh linh, có kèm theo tạp chất, sau khi tinh luyện có thể sử dụng.

"Cảnh cáo: Ký chủ xin chú ý, uống thuốc sau khi tinh luyện nên uống ở một nơi yên tĩnh, ít nhất là trong sáu tiếng không thể để bất kỳ ai quấy rầy."

Sáu tiếng.

Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy chắc vẫn kịp.

Chờ sau khi uống hết, cô cảm thấy may mắn vì đã tính toán trước, không vào phó bản trước rồi mới uống.

Bởi vì sáng ngày hôm sau thiếu chút nữa cô không thể đứng lên từ trên giường đứng lên.

Toàn cơ thể phát ra sự mệt mỏi, đau nhức từ chỗ sâu trong xương tủy, đồng thời đầu cảm thấy nặng nề, không muốn làm gì chỉ muốn nằm.

Chờ tiếng đập cửa vang lên, Nhan Như Tinh đang nằm ở ghế sô pha trong phòng khách bảo Hồng Lâm đi mở cửa.

Nào ngờ sau khi Hồng Lâm ra ngoài rồi quay lại, vẻ mặt phức tạp nói với cô: "Có phải chị gửi nhầm tin nhắn, gọi đến đây nhiều hơn một người bạn trai?"

Nhan Như Tinh:??

"Tôi cảm thấy bọn họ muốn đánh nhau." Hồng Lâm tốt bụng nhắc nhở.

"Bọn họ á?" Nhan Như Tinh càng khó hiểu hơn, không phải cô chỉ hẹn mỗi Nguyễn Trì thôi sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất