"Anh A Trì em sai rồi."
"Em không sai." Nguyễn Trì ngồi ở phòng khách, ôm Nhan Như Tinh vào lòng, vùi mặt vào hõm vai cô, giọng điệu buồn bã nói, "Là anh sai.”
Thanh âm này, nghe vào làm cho người ta cảm thấy đau lòng ủy khuất.
Lúc này Nhan Như Tnh đau lòng xoay người ôm lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh an ủi nói, "Không, sau này em sẽ không nhìn người đàn ông khác, em sẽ chỉ nhìn anh.”
"Vậy em quên số điện thoại của anh ta đi." Nguyễn Trì tủi thân nói.
Nhan Như Tinh...
Liên quan đến trí nhớ "Làm sao mà quên được?”
Nhan Như Tinh giảo hoạt cười, ngửa đầu cọ cọ vào lòng anh, vẻ mặt ngọt ngào nói, "Nếu không thì như vậy đi, sau này anh đi theo em, đi theo em em sẽ không đi tìm người khác.”
Nguyễn Trì "Ý của em là anh không đi theo em, em sẽ đi tìm người khác?”
Mắt thấy anh sắp tức chết, Nhan Như Tinh không chỉ không hoảng hốt, ngược lại liếc anh một cái, nhỏ giọng nói, "Đây là anh nói, em không có nghĩ như vậy.”
Nguyễn Trì nhìn cô, tức giận cũng không được đánh cũng không được, cuối cùng chỉ có thể dùng hành động bịt miệng cô lại.
Nhan Như Tinh khiếp sợ, nếu lúc trước cảm thấy anh chỉ là xúc động, vậy hiện tại cũng là xúc động hả?
Hơn nữa sao cô lại cảm thấy anh càng ngày càng thuần thục? Động tác cũng càng thêm kịch liệt.
Điều này không thể được! Nhan Như Tinh hoàn hồn, nhìn đuôi mắt ửng hồng, ánh mắt mê ly, tiến lên dùng sức đẩy ngã người.
Trong ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Nguyễn Trì, cô nhào tới.
Ngày hôm sau, Nhan Như Tinh từ trên giường bò dậy, miệng còn sưng.
Thức dậy rửa mặt và đánh răng xong, đi vào phòng khách. Bên hông Nguyễn Trì đeo tạp dề gấu nhỏ cũng bưng thức ăn lên.
Nhan Như Tinh vừa thấy trợn mắt, khoa trương há miệng, "Em muốn anh đút ăn.”
Nguyễn Trì nghe vậy, không chỉ không cảm thấy phiền toái. Ngược lại cố ý mang ghế đến ngồi bên cạnh cô, bưng chén lên cầm thìa thổi cháo cho cô ăn.
Nhan Như Tinh vô cùng hài lòng, trong lòng càng kích động đắc ý lăn lộn.
Mặc dù đêm qua không làm đến bước cuối cùng, nhưng cô đã chiếm tất cả tiện nghi mà cô nên chiếm.
Không nghĩ tới anh nhìn khá gầy yếu, trên thực tế tỷ lệ dáng người lại rất hoàn mỹ, thuộc loại mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo lại có thịt.
Ha, nếu lần này chia tay, cô cũng không hối hận.
Ánh mắt xinh đẹp của Nhan Như Tinh cong lên, khóe miệng cũng chưa từng hạ xuống.
Nguyễn Trì thấy cô giống như một con mèo trộm cá, nghĩ đến đêm qua, mặt cũng không tự chủ được đỏ lên.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, miệng khô lưỡi khô, đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
"Tinh Tinh"
"Ừ?" Nhan Như Tinh nhấc mí mắt lên, vẻ mặt lười biếng nhìn anh.
"Em có thể hay không..."
“?”
"Đừng cười như vậy." Nguyễn Trì nhỏ giọng nói xong, vội vàng giải thích, "Anh không có ý ghét bỏ em, anh chính là cảm thấy, em cười như vậy, anh cảm giác em lại muốn.”
Nhan Như Tinh:???
Cũng may cháo trong miệng không nóng, cô mạnh mẽ nuốt xuống bụng.
Nuốt cháo xuống, cũng khiến cô nuốt luôn nỗi sợ hãi xuống. Hai má Nguyễn Trì đỏ như ánh nắng chiều. Cô cũng có cùng suy nghĩ, cười tủm tỉm nhìn anh, tay chọt chọt vào mặt anh, nói "Vậy anh đồng ý không?”
Nguyễn Trì vừa nghe, nhìn xung quanh nhỏ giọng trả lời, "Không phải em nói, đây là chuyện buổi tối mới có thể làm sao?”
"Ban ngày cũng có thể làm á."
Bạn ngày cũng có thể hả?
Nguyễn Trì ngây thơ hai giây, trầm tư một lát, bắt đầu cởi quần áo.
Nhan Như Tinh...
"Ơ, dừng tay."
Sao lại đến nông nỗi này!
Sao anh có thể em nói cái thì thì chính là cái đó vậy hả? Anh không có chút chủ kiến nào hay sao?
Nhan Như Tinh đau đớn vô cùng, cảm thấy anh cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Nếu sau này mình chia tay với anh, không còn ở bên cạnh anh nữa. Bộ dáng cừu non này của anh, còn không phải sẽ bị người ta khi dễ chết hay sao?
Nhan Như Tinh ưu thương nhìn anh.
Nguyễn Trì không hiểu.
Rõ ràng vừa rồi Tinh Tinh nói muốn ôm anh, như thế nào đảo mắt lại không muốn nữa?
Anh có chút thất vọng, anh muốn tìm một con quỷ nào đó hỏi một chút. Bất cứ ai cũng được, miễn sao có thể nói cho anh biết tại sao lại như vậy?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Tinh Tinh nói, "Anh không được như vậy."
Nguyễn Trì chăm chú lắng nghe.
"Anh không thể như vậy."
“?”
"Sau này đừng tùy tiện cởi quần áo."
Nguyễn Trì "Không phải em muốn anh cởi sao?”
Nhan Như Tinh chỉ vào ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, chính nghĩa nói: "Anh tự mình nhìn xem, ban ngày ban mặt có thích hợp hay không?”Viptruyen360- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!
"Nhưng em nói ban ngày cũng có thể mà."
“Chẳng lẽ em nói cái gì thì chính là cái đó sao?” Nhan Như Tinh quyết định giúp anh tìm lại chính mình.
Nhưng mà lại thấy Nguyễn Trì gật đầu, giọng điệu nghiêm túc "Ừ" một tiếng, ngoan ngoãn nói, "Anh đều nghe Tinh Tinh.”
Nhan Như Tinh: "…..”
Này không dạy được, trời sinh rồi.
Nguyễn Trì vừa thấy cô cười lộ răng, lập tức vứt bỏ chút chần chờ kia.
"Anh A Trì, vì sao anh đối tốt với em như vậy?" Nhan Như Tinh chui vào trong ngực anh, ngửa đầu thanh âm mềm nhũn hỏi.
Nguyễn Trì vội vàng buông cái bát trong tay xuống, đỡ cô suy nghĩ một lát, nói: "Em rất đặc biệt.”
Nhan Như Tinh cho rằng anh sẽ nói "thích em" có chút không vui.
"Em là người đầu tiên nhìn thấy anh lại không sợ anh, còn gọi anh là chồng."
Ánh mắt chột dạ của Nhan Như Tinh nhìn loạn xạ.
"Tuy rằng là bởi vì em nhận lầm người, nhưng mà phản ứng sau đó của em lại còn đối với anh không rời không bỏ, anh không thể phụ lòng em."
Nhan Như Tinh...
Phụ lòng còn có thể dùng như vậy sao?
Lúc đầu, em có biểu hiện mình rất yêu anh hả?
"Lúc ấy anh liền quyết định, chỉ cần em còn tiếp nhận anh, anh sẽ đối tốt với em." Ánh mắt Nguyễn Trì nhu hòa, thay cô gạt đi vài sợi tóc rối trên mặt.
"Anh gạt người." Nhan Như Tinh lẩm bẩm, "Anh căn bản không cho em cơ hội lựa chọn.”
Không chịu chia tay, còn đem nhân ngẫu sư và gấu xám nhỏ theo đuổi cô nhốt lại.
Thậm chí cô còn hoài nghi, mấy người bạn trai cũ của cô lúc trước sở dĩ không rảnh, có phải là chuyện tốt do anh làm hay không.
Nhan Như Tinh hồ nghi nhìn Nguyễn Trì.
Nhưng mà Nguyễn Trì ngoại trừ ở trên giường, vô luận lúc nào đều là một bộ sóng yên biển lặng, bình tĩnh như nước, dù bạn nói có cái gì, anh cũng sẽ không nhíu mày hay tỏ thái độ dù chỉ một chút.
Bạn hoàn toàn không thể nhìn ra anh có làm chuyện xấu hay không. Bởi vì anh không có khả năng để cho bạn phát hiện, càng không để cho bạn cảm thấy.
Đây mới là cao thủ khống chế cảm xúc.
Nhưng "Có tin tức gì về mối tình đầu của em không?" Nhan Như Tinh cợt nhả nhìn anh, thành công thưởng thức một giây biến sắc của anh.
“Không có!” Nguyễn Trì nói với giọng cứng rắn.
"Là không có thật, hay là cố ý không nói cho em biết?"
"Thật sự không có." Nguyễn Trì mặt không đổi sắc.
"Được rồi." Nhan Như Tinh vẻ mặt tiếc nuối.
Điều này làm cho sắc mặt Nguyễn Trì nghiêm túc đến cực điểm.
"Anh có muốn ăn một chút không? Lát nữa em sẽ đưa anh đi gặp vài người.” Nhan Như Tinh từ trong ngực anh lui ra, ý bảo nhìn về phía cơm trên bàn.
Nguyễn Trì lắc đầu, anh không cần ăn cơm.
Nhìn anh ở trước mặt mình ngay cả giả bộ cũng không thèm giả bộ, Nhan Như Tinh mặc kệ anh.
Đến giữa trưa, lúc cô dẫn Nguyễn Trì đi qua thì xảy ra chút chuyện nhỏ.
"Tinh Tinh, anh có cần chuẩn bị quà tặng không?" Nguyễn Trì nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy đi tay không không tốt lắm.
Nhưng anh không biết phải chuẩn bị gì.
"Em chuẩn bị cho anh rồi." Nói xong, Nhan Như Tinh lấy ra đạo cụ "Linh thuẫn" mà ngày hôm qua ở khách sạn Lâm Nguyên đưa cho cô.
Cô nhìn đạo cụ này, là cấp C, chức năng cũng không tệ lắm.
"Đây là?" Nguyễn Trì kinh ngạc.
"Ngày hôm qua những người đó đưa." Nhan Như Tinh lật không gian hệ thống, sau đó đem thứ Lâm Nguyên đã cho cô đưa cho anh, lại bị anh ghét cầm lấy cái hộp nhỏ.
"Anh có biết trong này là cái gì không?" Nhan Như Tinh nhìn cái hộp nhỏ chứa quỷ lột xác hỏi anh.
Nguyễn Trì nhíu mày, đưa tay nhận lấy cái hộp. Cũng không biết anh ấn ở đâu, "cạnh" một tiếng, cái hộp mở ra.
Ngay sau đó một bóng đen nhào tới trước mặt Nguyễn Trì, nhưng không đợi nó tới gần, Nguyễn Trì đã đưa tay nắm lấy nó, sau đó hơi dùng sức. Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, bóng đen đã bị chia năm xẻ bảy, một bộ phận hóa thành sương đen biến mất trên không trung. Một bộ phận khác, thì hóa thành ánh sáng đỏ chui vào trong cơ thể Nguyễn Trì.
"Là quỷ lột xác." Đáy mắt Nguyễn Trì xẹt qua tai sáng đỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh nói.
"Quá yếu, không ngon." Trong giọng nói của Nguyễn Trì tràn đầy ghét bỏ.
"Anh ăn quỷ lột xác à?" Nhan Như Tinh hậu tri hậu giác* hỏi.
*Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc leosansutu.com
Nguyễn Trì...
"Không, anh không ăn."
"Không có việc gì, dù sao em cũng không cần nuôi, rất tốt. Cái này cũng cho anh.” Nhan Như Tinh lấy ra một cái hộp nhỏ khác.
Tứ vương tử đã đi rồi, nên không cho hắn.
Nguyễn Trì không biết Tinh Tinh nói thật hay là nói dối, sau khi nhận lấy cái hộp vẫn quyết định vì mình nói vài câu.
"Anh không ăn quỷ lột xác, chỉ là tại thời điểm quỷ lột xác tử vong, sẽ có một luồng sát khí có thể bị anh hấp thu." Nói xong anh mở hộp ra, sau khi quỷ chết, dẫn ra một bóng ma màu đỏ cho cô xem.
"Màu đen là quỷ khí, màu đỏ là sát khí."
"Nhìn ra rồi." Nhan Như Tinh nghiêm túc gật đầu, tiếp theo đột nhiên hỏi, "Tất cả quỷ đều giống như anh sao?”
"Không khác lắm, nhưng bọn họ càng thích bám vào thân thể nhân loại, đem thân thể nhân loại làm bàn đạp, sau đó tiến hóa." Những lời này của Nguyễn Trì trực tiếp làm cho Nhan Như Tinh ngốc ra.
"Anh nói bám vào thân thể nhân loại, không phải là người chơi màu đen chứ?" Cô không tin tưởng hỏi.
Nguyễn Trì chần chờ nửa giây, vẫn gật đầu, "Tinh Tinh hẳn là nói về những người chơi người không ra người quỷ không ra quỷ kia đi. Bọn họ vẫn có chút khác biệt với trực tiếp bám vào thân thể, nếu những người này không cách nào thuần hóa quỷ trong cơ thể, cuối cùng bọn họ sẽ bị quỷ cắn nuốt.”
"Anh nói thuần hóa là có ý gì?"
"Cái này..." Nguyễn Trì nhìn thấy cảnh cáo xuất hiện trước mắt mình, bất đắc dĩ nói với Nhan Như Tinh, "Chờ em thăng cấp thành người chơi cấp B, em sẽ biết.”
"Nhưng cấp B phải rất lâu, em hiện tại chỉ mới có cấp D." Nhan Như Tinh đếm một chút. Nếu mình muốn thăng cấp thành người chơi cấp B, ít nhất phải vào năm phó bản, hơn nữa đánh giá của năm phó bản này phải đều là cấp S.
"Tinh Tinh đừng lo lắng, qua một thời gian nữa hệ thống thiên đường hẳn là sẽ chiêu mộ người chơi đến khu vực bị chiếm đóng quét sạch quái dị, đến lúc đó người chơi sẽ căn cứ vào số lượng quái dị đã tiêu diệt trực tiếp thăng cấp."
"Khu vực bị chiếm đóng?" Trước đây cô dường như đã nghe mọi người nói về hoạt động "quét sạch quái dị".
"Chính là một vài phân khu trò chơi bị âm thế giới công hãm." Nguyễn Trì không để ý đến cảnh cáo của hệ thống chủ, ngoại trừ thật sự không thể nói, những thứ khác đều nói cho Tinh Tinh.
Một lần nữa được phổ cập khoa học thế giới quan của Nhan Như Tinh như lâm vào sương mù, một số nghi hoặc lúc trước bỗng nhiên biến mất.
Theo lời Nguyễn Trì nói, những quái dị này, đều là từ âm thế giới chạy ra.
Về phần âm thế giới từ đâu ra?
Nguyễn Trì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nếu như những phân khu trò chơi bị quái dị thực lực cường đại công hãm. Hệ thống thiên đường phải từ bỏ phân khu này, phát triển lại phân khu trò chơi mới, nếu không bị một số quái dị thực lực cường đại của thế giới âm nhìn chằm chằm vào phân khu trò chơi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mỗi năm không dưới mười phân khu trò chơi bị hệ thống thiên đường từ bỏ, người chơi chết cũng nhiều hơn.
Nguyễn Trì còn nói, âm thế giới chỗ nào cũng nhúng tay vào. Thậm chí mỗi một quái dị, đều là người phát ngôn của chúng.
Mà mỗi một quái dị ở phân khu trò chơi tử vong lưu lại quỷ khí đều sẽ ăn mòn ô nhiễm thế giới, cũng sẽ thành công làm quái dị khác tiến công vào tọa độ thế giới này.
"Vậy chẳng phải là giết càng nhiều quái dị, thế giới này càng nguy hiểm sao?" Nhan Như Tinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy người chơi không có lối thoát.
"Anh A Trì, anh xem em có tiềm chất trở thành quỷ không?" Nhan Như Tinh linh cơ vừa động, hỏi hắn.
Nguyễn Trì...
Anh phát hiện, anh vẫn luôn không thể hiểu nổi Tinh Tinh.
"Anh A Trì, phải làm sao mới có thể trở thành quỷ đây?" Nhan Như Tinh đẩy cánh tay anh, thúc giục hỏi.
"Anh không biết." Nguyễn Trì buồn bực nói.
"Vậy anh thành quỷ như thế nào?"
"Khi anh tỉnh lại đã thành như vậy." Nguyễn Trì không muốn tiếp tục đề tài này, đề tài này quá nguy hiểm.
Anh không muốn cô trở nên giống như anh.
"Tinh Tinh, chúng ta đi gặp mẹ nuôi của em được không?" Anh ôm eo Nhan Như Tinh, dỗ dành nói.
"Không đúng, anh còn chưa nói cho em biết…. Ưm ưm?”
Tới tòa nhà số một, Nhan Như Tinh tức giận đi ở phía trước. Nguyễn Trì cách hai ba bước đi theo phía sau vẻ mặt phạm sai lầm, áy náy.
Đến 303.
Nhan Như Tinh giơ tay lên định gõ cửa, vừa vặn đụng phải Tôn Long mặc một thân đồ đen, nhìn cách ăn mặc giống như muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô, Tôn Long giật mình nửa giây. Ngay sau đó dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trì phía sau cô.
Nguyễn Trì di chuyển bước chân đứng ở bên trái Tinh Tinh, thấy Tinh Tinh không phản đối, trong lòng yên tâm một chút.
"Xin chào." Tinh Tinh nói với anh ta, người này là anh nuôi của cô. Cho nên Nguyễn Trì suy nghĩ một chút, học theo phương thức chào hỏi của những người hôm qua, chủ động mở miệng.
"Tôi là Nguyễn Trì, bạn trai của Tinh Tinh." Khi Nguyễn Trì nói đến những lời này, vẻ mặt tự tin, cả người tựa như đang phát sáng.
Tôn Long nghe vậy ánh mắt càng lúc càng không tốt, đến nỗi lúc cùng Nhan Như Tinh nói chuyện, đều mang theo vài phần âm dương quái khí, "Hừ, đến thật sớm.”
"Tiểu Long, con còn chưa đi? Con đang nói chuyện với ai vậy? Có phải Tinh Tinh tới hay không?" Trong nhà, thanh âm của dì Vương truyền đến làm cho sắc mặt Tôn Long khẽ biến, anh ta theo bản năng kéo cổ họng hô lên, "Con đi liền đây.”
Hô xong anh ta ấn mũ trên đỉnh đầu đứng sang bên cạnh, ra hiệu về phía trong phòng để bọn họ đi vào, còn mình thì nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"Anh đi đâu vậy?" Nhan Như Tinh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy anh ta.
"Nhà số sáu xảy ra chuyện tôi phải đi xử lý một chút, các người đi trước, lát nữa tôi sẽ trở về." Tôn Long vội vàng nói xong, hất tay cô đi ra ngoài.
"Anh đợi một chút, em cũng đi." Nhan Như Tinh lần nữa giữ chặt anh ta lại, đồng thời bảo Nguyễn Trì ngăn anh ta lại.
"Em nói một tiếng với mẹ nuôi, chờ chút."
"Haiz?" Trong lòng Tôn Long biết không tốt, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Nghe mẹ oán giận anh ta trong phòng, nhưng khi nói chuyện với Nhan Như Tinh lại là giọng điệu thân thiết quan tâm. Tôn Long nghiêm mặt, nhìn về phía Nguyễn Trì, bĩu môi, nhìn kỹ hỏi "Anh là quỷ?”
Nguyễn Trì hơi gật đầu.
"Sao tôi lại cảm thấy anh không giống với những con quỷ khác?" Ánh mắt Tôn Long nghi hoặc.
"Tôi đặc biệt." Nguyễn Trì trả lời.
Tôn Long còn đang chờ anh nói tiếp mình đặc thù thế nào, lại chỉ thấy anh câm miệng.
Hay thật, người này không hỏi thì câm luôn?
"Anh theo đuổi cô ấy?" Tôn Long nhẫn nại hỏi lại.
Nguyễn Trì lắc đầu.
"Cô ấy đuổi theo anh?" Tôn Long không thể tin được, khi nhận được đáp án khẳng định. Tôn Long nghiêm túc quan sát một phen, còn thật sự đánh giá mặt anh thêm vài giây, miễn cưỡng đồng ý với câu trả lời này.
"Cô ấy đuổi theo anh anh liền đồng ý? Anh dễ lừa như vậy?” Tôn Long lỡ miệng đem lời nói trong lòng phun ra.
Nguyễn Trì sửng sốt, vội vàng nói, "Tinh Tinh rất tốt.”
"Hừ." Tôn Long từ chối cho ý kiến.
Khi còn bé cô chính là như vậy, đem tất cả mọi người dỗ dành vui vẻ, để cho bọn họ cưng chiều cô, đem cô cưng chiều giống như công chúa.
"Anh dự định cứ sống cùng cô ấy như vậy?"
Nguyễn Trì cũng không ý thức được, Tôn Long là đang nói về thân phận của anh.
"Cậu là quỷ, cô ấy là người chơi." Tôn Long cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên các người mau rời khỏi nơi này, các người đã bị một số tổ chức theo dõi.”
"Tôi biết anh rất mạnh, nhưng anh có từng nghĩ tới, nếu cô ấy rời khỏi anh, cô ấy phải làm sao bây giờ?"
"Cô ấy sẽ không rời bỏ tôi." Nguyễn Trì nghiêm túc nói.
"A." Vẻ mặt Tôn Long không tin, "Cô ấy là người chơi, người chơi muốn vào phó bản, anh có thể đi theo không?”
"Cho dù anh có thể, anh mỗi lần đều có thể sao?"
Nguyễn Trì bị hỏi đến nghẹn họng, bởi vì anh nghĩ đến hệ thống chủ như hổ rình mồi.
Nhưng...
"Cho dù không có tôi, cô ấy cũng có thể ra khỏi phó bản một cách an toàn."
Sau khi ra ngoài, cô có thể còn có thêm một hoặc hai người bạn trai cũ.
Nguyễn Trì rầu rĩ không vui, anh không biết phải làm sao bây giờ.
Anh rất muốn cùng Tinh Tinh tiến vào phó bản, nhưng giống như anh ta nói, một lần hai lần có thể. Nhiều lần, hệ thống chủ sẽ căn cứ vào quỹ tích hành động của anh phong bế đường lui của anh.
Đến lúc đó anh muốn gặp lại Tinh Tinh, chỉ sợ cũng khó.
Trừ phi anh có thể trở thành quỷ thần, thoát khỏi quyền quản lý của hệ thống chủ.
Nhưng bằng cách này, tương lai anh có thể sẽ trở thành kẻ thù của Tinh Tinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Trì quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch tiếp tục cạy căn cơ của chủ hệ thống.
Chờ anh thu nạp tất cả hắc giáp quân, lại liên hợp quái dị bị giam giữ trên phố 404, trực tiếp bức hệ thống chủ xóa bỏ thân phận người chơi.
Để sau này họ có thể ở bên nhau.
Nguyễn Trì sắp xếp lại suy nghĩ xong xác định tốt phương hướng, không còn rối rắm nữa.
Mà Tôn Long, còn đang kinh ngạc trước sự tin tưởng của Nguyễn Trì dành cho Nhan Như Tinh.
Anh ta không biết anh lấy đâu ra niềm tin đối với Nhan Như Tinh như vậy, chỉ cảm thấy anh không đáng tin cậy.
Anh ta quyết định lén khuyên Nhan Như Tinh để cô chia tay, nếu thật sự không được, để mẹ anh ta khuyên.
Vì thế chờ Nhan Như Tinh đi ra, giật mình phát hiện thái độ của Tôn Long đối với Nguyễn Trì hình như càng kém.
Cô không hiểu dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Trì vừa xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Nguyễn Trì không hiểu, huống chi anh cũng không cảm thấy lời nói của mình có chỗ nào không đúng.
Trong mắt anh, có đạo cụ bảo vệ tính mạng mà anh và mấy người kia đưa, Tinh Tinh khẳng định có thể sống sót đi ra từ trong phó bản.
Nhan Như Tinh không rõ chuyện giữa bọn họ, dứt khoát mặc kệ.
"Đi thôi, mẹ nuôi nói mười hai giờ trưa phải trở về." Nhan Như Tinh nói với Tôn Long.
Mười hai giờ?
Tôn Long nhìn thời gian, mười giờ bốn mươi.
"Sao cô không nói chúng ta sẽ trở về lúc mười một giờ luôn đi?" Tôn Long tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Nhóc thúi, con còn đang dong dài cái gì?”
"Không, mẹ, con đi trước đây." Tôn Long ôm ót, chạy như điên xuống lầu.
Trên đường đi theo Tôn Long đến nhà số sáu, Nhan Như Tinh lơ đãng hỏi Tiểu Thái.
“Tiểu Thái?” Tôn Long nghi hoặc một chút, "Cô hỏi cậu ta làm gì?”
Nguyễn Trì cũng bị nhắc lên lòng cảnh giác, anh cảm thấy khuôn mặt Tiểu Thái kia không thích hợp.
"Hỏi một chút, không thể nói sao?" Nhan Như Tinh hình như chỉ thật sự thuận miệng nhắc tới.
"Cũng không phải không thể, tôi nhớ rõ cậu ta làm việc nhà." Tôn Long đăm chiêu, "Cậu ta không ở tiểu khu của chúng ta, nhưng cậu ta có nhà ở đây.”
"Nhà của cậu ta tương đối nhiều." Tôn Long giọng điệu khẳng định, "Mấy khu lân cận, mỗi nơi cậu ta đều có nhà.”
"Còn có xe, rất có tiền."
Có tiền?
Có tiền mà cậu còn liều mạng như vậy sao?
"Trong chúng ta, cậu ta coi như có tiền." Tôn Long giải thích.
"Còn bức ảnh thì sao?" Nhan Như Tinh đưa tay hỏi anh ta mình muốn.
"Cô gấp như vậy còn nói không có hứng thú." Tôn Long miễn cưỡng lấy ra bức ảnh.
Nhan Như Tinh nhận lấy, ảnh chụp trong tay so với trong điện thoại nhìn rõ hơn, nhưng cũng không có gì hơn.
Cái loại rung động và quen thuộc lúc mới nhìn thấy, hình như cũng biến mất.
Nhìn người đàn ông trong ảnh, ngón tay Nhan Như Tinh bất giác sờ lên mặt hắn. Đột nhiên, cô dường như nhìn thấy lông mi của người đàn ông trong bức ảnh chuyển động.
Biến cố này khiến cô dừng bước tại chỗ.
Nguyễn Trì dường như có cảm giác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong tay cô.
Tôn Long tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi, anh ta cũng cảm thấy được có một đạo lực lượng mờ mịt.
Không đến hai phút đồng hồ, Nhan Như Tinh bình tĩnh buông tay nhìn về phía hai người, khó hiểu nói, "Làm sao vậy?”
"Tôi còn đang muốn hỏi cô đã làm cái gì?" Tôn Long nhíu mày, khuôn mặt gầy gò thoạt nhìn rất nghiêm túc.
"Không có gì, chính là cảm giác ánh mắt hắn động một chút." Nhan Như Tinh nói xong, tâm thần khẽ động, nhìn Nguyễn Trì đưa ảnh chụp cho anh.
Nguyễn Trì sững sờ tiếp nhận, trong nháy mắt ảnh chụp vào tay, một loại rung động khiến ngực anh đau đớn như bị khoét sâu, sắc mặt cũng trắng bệch vài phần.
Nhan Như Tinh không nghĩ tới phản ứng của anh lại lớn như vậy, lập tức có ý rút ảnh chụp từ trong tay anh ra.
Vừa rồi cô phát hiện người trong ảnh động, sợ có con quỷ gì đó, nên ném cho Nguyễn Trì.
Không ngờ bức ảnh này lại có vấn đề.
"Buông tay." Nhan Như Tinh túm lấy bức ảnh trong tay Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì nghe được thanh âm của cô, theo bản năng buông tay.
Nhan Như Tinh thành công rút ảnh ra, cúi đầu phát hiện người đàn ông trong ảnh mở mắt ra.
Nhưng trong chớp mắt, cô phát hiện bức ảnh vẫn là bức ảnh kia, cũng không có biến hóa gì khác, người đàn ông cũng không mở mắt ra.
Nhưng mà Nhan Như Tinh xác định hắn đã mở mắt, bởi vì cô nhớ rõ người đàn ông có đôi dị đồng một vàng một tím như trách trời thương dân.
Tâm tình Nguyễn Trì vẫn có chút không đúng.
Nhan Như Tinh thậm chí còn phát hiện, nhiệt độ cơ thể của anh đang giảm xuống, thân thể dần dần xanh trắng cứng ngắc.
Điều này làm cho trái tim cô hoảng sợ, động tác nhanh hơn suy nghĩ. Khi cô hoàn hồn, cô đã nắm lấy tay anh.
Nắm lấy bàn tay lạnh như hàn băng, làm cho Nhan Như Tinh run rẩy một chút.
Nhìn kỹ, giữa hai hàng lông mày của anh trong vài giây ngắn ngủi, đã ngưng kết thành một tầng băng tinh trong suốt.
"A Trì?" Nhan Như Tinh nhịn không được đem hai tay dán lên mặt anh, nâng mặt anh lên.
Nhận thấy nhiệt độ và hơi thở quen thuộc, Nguyễn Trì gian nan mở mắt ra.
Giờ khắc này ánh mắt của anh dường như cùng người đàn ông trong ảnh trùng nhau, trong khoảnh khắc xẹt qua một tia ánh sáng màu vàng tím khác thường. Nhưng mà rất nhanh, đáy mắt anh lại bị sương đen dày đặc bao trùm.
Tất cả mọi thứ diễn ra nhanh như thể là một ảo giác.
"Tinh Tinh.” Cánh môi xanh trắng của anh không hề có huyết sắc, thân thể dần dần bị sương đen mông lung bao trùm, thanh âm cũng như ẩn như hiện, "Anh tạm thời có thể không thể ở cùng em.”
Anh nói tiếp, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một con gấu xám nhỏ rách nát.
Anh nhét gấu xám nhỏ cho Nhan Như Tinh, ngay sau đó nhân ngẫu sư tay cầm kéo lớn hung thần ác sát chuẩn bị quyết đấu đến chết với gấu xám nhỏ cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhan Như Tinh.
"Anh sẽ lập tức quay lại." Nguyễn Trì kề sát Nhan Như Tinh, hôn lên trán cô, trong thanh âm tràn đầy không nỡ cùng quyến luyến, "Chờ anh.”
“Không được đơn phương tuyên bố chia tay với anh!”
Nhan Như Tinh bị nói trúng tâm tư lúng túng gật gật đầu.
"Thật ngoan." Nguyễn Trì cười khẽ một tiếng, vành tai Nhan Như Tinh nóng lên. Cô đột nhiên cảm thấy anh đã thay đổi và cũng trở nên đẹp trai hơn.
Nhan Như Tinh rốt cuộc vẫn lo lắng, lúc anh sắp biến mất hỏi hắn có việc gì không?
Không đợi Nguyễn Trì trả lời.
Gấu xám nhỏ bị ép cùng nhân ngẫu sư nhốt chung một chỗ, chịu hết "tra tấn" tràn đầy oán khí nói, "Anh ta mới không có việc gì.”
Theo hắn lên tiếng, Nguyễn Trì hoàn toàn biến mất.
Nhan Như Tinh nhắc gấu xám nhỏ lên đang định hỏi hắn chuyện xảy ra với Nguyễn Trì.
Chỉ thấy nhân ngẫu sư kích động tiến lên.
Lúc này gấu xám nhỏ bị dọa xù bộ lông còn sót lại không nhiều lắm, từ trong tay Nhan Như Tinh nhảy dựng lên một cước đá tới.
Phản xạ có điều kiện của nhân ngẫu sư lấy ra cây kéo lớn đập vào móng vuốt của hắn răng rắc.
Thấy một người một gấu đánh nhau không thể giải thích, Tôn Long lúc này tiến lại gần vẻ mặt mờ mịt, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao bạn trai của cô lại đi rồi?”
"Còn không phải trách bức ảnh này của anh!" Nhan Như Tinh tức giận lấy ảnh chụp ra lắc lắc, rốt cuộc không nỡ trả lại cho anh ta.
Tôn Long trầm mặc, sau đó nhìn về phía một người một gấu, "Một người một gấu này từ đâu ra? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Khi anh ta biết một người một gấu này là người theo đuổi cô, thực lực không thấp. Tôn Long vẻ mặt phức tạp cảm thán, "Bạn trai cô thật sự là một con quỷ tốt.”
Trước khi đi còn không quên phái người khác bảo vệ cô.
"Người khác" hay tình địch đây?
Này là phải tự tin với chính mình như thế nào chứ?
Nhan Như Tinh đồng ý gật đầu.
"Bất quá một người một gấu này, sao tôi lại có loại cảm giác bọn họ đánh nhau đánh đến quên cô luôn rồi? Cô có chắc họ là người theo đuổi cô không?”
Nhan Như Tinh dừng lại.
Một người một gấu hậu tri hậu giác.
Nhân ngẫu sư vừa định há mồm nói chuyện, gấu xám nhỏ cho rằng hắn ta định chơi xấu tấn công mình, liền cho hắn ta một búa.
Nhân ngẫu sư bị đánh một búa không thể nhịn được, vì thế lại đánh nhau.
Thái quá hơn chính là, bọn họ vừa đánh, còn có thể vừa theo kịp bước chân của Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh...
Nguyễn Trì rốt cuộc đã làm gì họ?