Cẩn thận nghĩ lại, ba mẹ mình chính là cặp vợ chồng mẫu mực trong làng giải trí, ba đối xử với mẹ không tệ, mẹ cũng đối xử với ba rất tốt.
Trên mạng không phải đều nói, đời tiếp theo phải càng tốt đẹp hơn sao?
Anh ta còn trẻ, cho dù có chia tay Tiểu Đào, sau này chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn!
Nhưng trong lòng Lương Diệc Bác vừa cảm thấy thoải mái đôi chút, chợt nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Trà.
[Vợ chồng Lương Hoằng Thâm là vợ chồng gương mẫu sao?]
[Đây thực sự là chuyện cười lớn nhất mà tôi nghe được trong thế kỷ này!]
[Xem ra Lương Hoằng Thâm thật sự không biết, Lương phu nhân đã phụ ông ta mười năm trước rồi]
[Lại còn dì Thư Hương gì đó, không phải là tình nhân của Lương Hoằng Thâm sao? Đã sớm trồng xuống một vườn cỏ xanh mát cho Lương Hoằng Thâm từ tám trăm năm trước rồi]
[Trong nhà ngoài hai người "Mẹ hiền vợ tốt" đều lừa dối ông ta, cũng không biết sao ông ta có thể không biết xấu hổ đến khuyên bảo Lương Diệc Bác!]
"Không! Đó không phải là sự thật!"
Lương Hoằng Thâm thật sự không muốn tin.
Người vợ hiền lương thục đức của ông ta cắm sừng ông ta? Tình nhân dịu dàng đáng yêu của ông ta cũng cắm sừng ông ta?
Sao có thể như vậy được chứ!
Lương Hoằng Thâm trợn tròn mắt, tức giận đập bàn đứng lên!
"Nói hươu nói vượn!"
Tiểu Đào hoảng sợ nói: "Ông, ông hung hăng như vậy làm gì, tôi nói chia tay với con trai ông thì sao, ông định làm gì chứ!”
Lương Hoằng Thâm tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Đào mặc kệ cô ta, rồi chuyển ánh mắt sang Lâm Trà.
Ông ta muốn tìm Lâm Trà chất vấn.
Nhưng ông ta biết được từ nhóm ăn dưa, chuyện này có hỏi cũng vô dụng, chỉ khiến cho thời gian bị thiết lập lại.
Nhóm Liễu Minh Khiêm đã thử qua nhiều lần, lần đầu tiên nói cho Lâm Trà biết sự thật rằng cô bị nghe được tiếng lòng, khiến thời gian bị thiết lập lại, khi đó tất cả mọi người đều không có cảm giác gì.
Nhưng lần thứ hai thiết lập lại, giống như ném người ta vào máy giặt quần áo, miệng nôn trôn tháo khó chịu vô cùng.
Vì vậy không đợi Lương Hoằng Thâm mở miệng chất vấn Lâm Trà, những đôi mắt uy h.i.ế.p xung quanh đã trừng tới ông ta!
Lương Hoằng Thâm chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bên tai, đột nhiên lại truyền đến giọng nói của Lương Diệc Bác.
"Ba! Chuyện này là thật sao?”
Phản ứng của Tiểu Đào và sự tồn tại của Chu Triều đã khiến Lương Diệc Bác tin tưởng tiếng lòng của Lâm Trà từ lâu, nhưng so với chuyện bản thân bị phản bội, chuyện khiến anh ta không thể chấp nhận chính là người cha anh ta tôn trọng kính yêu nhất lại ngoại tình phản bội mẹ!
Hơn nữa người thứ ba lại là dì Thư Hương, chẳng lẽ ông ta không biết dì Thư Hương là bạn thân của mẹ sao?
"Đứa nhỏ ngốc."
Lương Hoằng Thâm thấm thía nói: "Con có từng nghĩ tới, mẹ con đã biết chuyện này từ lâu rồi không?"
Lương Diệc Bác dừng lại hỏi: "Mẹ biết sao?"
Thì ra mẹ đã ngầm đồng ý hành động này của ba rồi sao?
Khuôn mặt của Lương Hoằng Thâm rất thản nhiên: "Vậy nên mới nói, mẹ con là một người tao nhã, thanh khiết, là mẹ hiền vợ thảo! Là một người phụ nữ tốt nên mới như vậy!"
Lương Diệc Bác có chút hoảng hốt: "Là, là như vậy sao?"
Vợ cho phép chồng mình ngoại tình, chính là người vợ tốt sao?
Lương Diệc Bác nhịn không được liếc Tiểu Đào một cái.
Vậy có phải anh ta cũng nên cho phép Tiểu Đào có nhiều đối tượng...
[Nghĩ gì vậy chứ?]
Tiếng lòng của Lâm Trà cùng lúc cắt đứt mộng đẹp của hai cha con: [Không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận chuyện chồng mình có tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ bên ngoài, trừ khi không có tình cảm. Lương phu nhân có thể cho phép ông ta nuôi tình nhân, chẳng phải là không yêu ông ta sao?]
Lương Hoằng Thâm nghẹn lại: "Vớ vẩn!"
Cái gì mà Lương phu nhân không yêu ông ta, rõ ràng vợ ông ta yêu ông ta đến c.h.ế.t đi sống lại!
Lương Hoằng Thâm nhăn mặt, không muốn thả lỏng cơ mặt đang muốn cãi nhau với Lâm Trà, ngược lại vỗ vai Lương Diệc Bác: