Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 430

Cô ấy cúi đầu, cẩn thận nói: "Tôi không muốn quấy rầy cô Lâm Trà, tôi chỉ... tôi chỉ là muốn mình biểu diễn tốt hơn."

"Không phải Lâm lão sư nói cậu là diễn viên giỏi nhất trong chúng ta sao!" - Thiệu Vũ Khiêm dịu dàng nói: "Diễn còn giỏi hơn cả tôi!"

"Không, không có..."

An Niệm Niệm như chim sợ cành cong, thẹn thùng cúi đầu như thiếu nữ.

Không ai nhìn thấy khi Thiệu Vũ Khiêm nói câu kia, con ngươi cô ấy đột nhiên co rụt lại, hốc mắt ửng đỏ.

Lâm Trà hoài nghi nhìn An Niệm Niệm và Thiệu Vũ Khiêm, đột nhiên có một loại cảm giác rất không thoải mái, không thể nói rõ, là một loại cảm giác khó hiểu hít thở không thông.

Không đợi cô ấy mở miệng, Thiệu Vũ Khiêm lại ôn hòa nói:

"Niệm Niệm, tôi và Liễu lão sư đều khen cậu đấy, đừng xấu hổ, cậu chính là diễn viên giỏi nhất trong chúng ta"

"An Niệm Niệm đừng giỏi quá như vậy, để cho chúng tôi có đường sống chứ!"

"Niệm Niệm không phải vẫn luôn như vậy sao."

Lại có một nam sinh nói: "Cho nên, cô ấy mới là sinh viên ưu tú nhất của Văn Bác chúng tai"

Các sinh viên câu lạc bộ kịch không ngừng khen tặng An Niệm Niệm, trong lời nói lại có một loại hương vị nói không rõ.

Lâm Trà quét mắt nhìn các sinh viên xung quanh, đột nhiên im lặng một lát, đột nhiên mở miệng: "An Niệm Niệm quả thật diễn tốt hơn các cậu, nhất là phần bị bắt nạt, rất chân thật."

Các sinh viên của câu lạc bộ kịch gật đầu, rất thản nhiên tiếp nhận kết quả này, thậm chí có người còn khen ngợi An Niệm Niệm hai câu. Tiếp theo, Lâm Trà lại nói: "Nhưng, ở phân đoạn kẻ bắt nạt được cứu rỗi, cô ấy diễn cũng rất kỳ quái, không có loại cảm giác như được trùng sinh này, ngược lại trở nên càng thêm sợ hãi hơn."

"Đương nhiên, không chỉ là cô ấy." ]

Lâm Trà nhìn lướt qua tất cả sinh viên: "Tất cả các cậu, lúc diễn vở kịch này, đều giống như đang diễn kịch."

Các sinh viên câu lạc bộ kịch nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt, ánh mắt đều trở nên mơ hồ và mất tự nhiên.

Nhất là mấy nữ sinh trong đó đóng vai kẻ bắt nạt, dường như liếc mắt nhìn An Niệm Niệm một cái với ánh mắt ác độc!

"Đều là sinh viên, chưa có kinh nghiệm, diễn xuất đương nhiên chưa tự nhiên!"

Thiệu Hưng Bang đột nhiên đi tới bên cạnh đám người Lâm Trà.

Ông ta đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, ngoại trừ đuôi mắt có thể nhìn ra mấy nếp nhăn, cả người nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi.

Khuôn mặt anh tuấn như vậy, dáng người gầy gò, làm cho người ta cảm giác ông ta không giống phụ huynh, ngược lại càng giống một chàng trai trường thành có mị lực.

Các sinh viên thấy Thiệu Hưng Bang tới, ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Hưng Bang tiếp tục phát huy khí chất bình dị gân gũi của mình:

"Trà Trà, Vũ Khiêm cũng là lo lắng trong một đoàn đội, trước tiên chỉ đạo sinh viên tư chất không đủ tốt hơn, cho nên mới cho rằng cô không cần chỉ đạo An Niệm Niệm nữa, trẻ con không biết nói chuyện, khiến cô hiểu lầm."

Lâm Trà nhìn về phía Thiệu Hưng Bang, chớp chớp mắt.

Mặc dù cô còn muốn nói cái gì đó, nhưng đối mặt với một tiền bối như vậy, cũng không có gì để nói. Trước mắt đại lão, loại tôm hùm nhỏ như cô vẫn nên làm nền thì tốt hơn.

Ngược lại Lục Yên Yên, quét mắt nhìn mấy người trước mặt, hơi nheo mắt lại.

Cuối mắt hiện lên một tia tỉnh quang, Lục Yên Yên đột nhiên nói: "Người quen biết sẽ cảm thấy Thiệu Vũ Khiêm vừa rồi nói vậy là vì toàn bộ hạng mục mà suy nghĩ, người không quen biết, còn tưởng rằng cậu ta thấy An Niệm Niệm diễn xuất tốt hơn mình, ghen tị rồi!" Lục Yên Yên quay đầu nhìn Thiệu Vũ Khiêm: "Bạn học Thiệu, cậu nói đúng không?"

Thiệu Vũ Khiêm giật mình, tim đập như bị lỡ một nhịp.

Nhưng rất nhanh cậu ta khôi phục trấn định, giọng nói lễ phép lại ôn hòa:

"Chị Yên Yên, em làm sao có thể ghen tị với Niệm Niệm chứ? Tất cả mọi người cùng một câu lạc bộ, đều muốn quay tốt bộ phim phi lợi nhuận này, Niệm Niệm diễn xuất tốt, chúng em biểu diễn càng tốt!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất