[Kẻ bắt nạt, kẻ bị bắt nạt, tung hứng rất hoàn mỹ! Điểm khác biệt duy nhất chính là ở đời thực cô ấy chẳng được người nào giúp đỡ cả]
"Chị Trà Trà, tại sao tôi phải bắt nạt Niệm Niệm chứ?"
Thiệu Vũ Khiêm không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, đương nhiên không biết Lâm Trà đã xác định rõ ràng chuyện bắt nạt.
Cậu ta lộ ra vẻ mặt khó hiểu quen thuộc, ánh mắt cũng hết sức chân thành:
"Giữa tôi và Niệm Niệm lại không có tranh cãi, cũng không có mâu thuẫn gì, tôi bắt nạt cậu ấy sao, đúng là không thể nói nổi!"
"Ghen tị."
Lục Yên Yên lạnh lùng thốt ra hai chữ này: "Cậu ghen tị với An Niệm Niệm, cô ấy tài năng hơn cậu."
Thiệu Vũ Khiêm buông tay, lại bất đắc dĩ nói: "Chị Yên Yên, lập luận này của chị không thuyết phục chút nào, mặc dù em và Niệm Niệm đều là người của câu lạc bộ kịch, nhưng Niệm Niệm vì việc học bận rộn nên rất ít tham gia hoạt động, em nào có cơ hội ghen tị với tài hoa của cậu ấy chứ!"
"Cậu bắt nạt cô ấy, không phải bởi vì diễn xuất của cô ấy tốt hơn cậu."
Lâm Trà đột nhiên nói tiếp: "Là bởi vì... Thành tích của cô ấy tốt hơn cậu!"
Đồng tử Thiệu Vũ Khiêm đột nhiên co lại.
Trong đôi mắt đen kịt kia, đột nhiên lộ ra một tia hoảng sợ.
Tại sao Lâm Trà biết được chuyện này?
Cô cũng không phải là học sinh của trường này, sao cô có thể biết nhiều như vậy chứ!
[Thành tích của An Niệm Niệm rất tốt]
Lâm Trà thầm cười lạnh ở trong lòng.
[Người ta là dựa vào thành tích của mình mới trở thành sinh viên ưu tú, thành tích đương nhiên rất tốt... ]
[Sau khi An Niệm Niệm nhập học, Thiệu Vũ Khiêm rơi từ vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ hai, bất kể cậu ta cố gắng đuổi theo như thế nào, đều không thể vượt qua An Niệm Niệm!
Chính vì chuyện thành tích này, Thiệu Vũ Khiêm bắt đầu nhắm vào An Niệm Niệm, ép buộc cô ấy thi điểm thấp!
[Trừ Thiệu Vũ Khiêm ra, thành tích của các thành viên trong câu lạc bộ kịch có thể tốt như vậy đều là nhờ lúc thi sao chép bài của An Niệm Niệm! Thậm chí có vài người còn trực tiếp ném bài thi cho An Niệm Niệm, để cô ta giải đề!]
[Cái gì học mà học bá câu lạc bộ kịch chứ, đều là giả mà thôi!]
Lưng Thiệu Vũ Khiêm chảy mồ hôi lạnh.
Nguyên nhân không chỉ vì Lâm Trà phát hiện chuyện cậu ta bắt nạt Lăng An Niệm Niệm, mà là vì cậu ta đã chú ý tới ánh mắt luôn dịu dàng của ba mình đã trở nên lạnh lùng sắc bén!
Ba cậu ta vẫn luôn yêu cầu cậu ta trở thành đứa trẻ ưu tú nhất trường, một khi không đạt được yêu cầu của Thiệu Hưng Bang, ông ta sẽ dùng dây lưng quất.
Hôm nay ông ta đã biết chuyện cậu ta bắt nạt An Niệm Niệm, còn biết thành tích của An Niệm Niệm tốt hơn... Mặc dù ngoài mặt có thể bảo vệ cậu ta, nhưng sau khi trở về nhất định sẽ bị giáo huấn một trận nhừ tử!
"Chị, chị nói bậy..."
Giọng nói của Thiệu Vũ Khiêm có chút run rẩy: "Chị, chị vốn dĩ không có bằng chứng..."
"Ba..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng "chát" thanh thúy đã cắt đứt lời giải thích của Thiệu Vũ Khiêm.
Thiệu Hưng Bang đi tới trước mặt Thiệu Vũ Khiêm, trên khuôn mặt ôn hòa lộ ra một tia tức giận như tiếc rèn sắt không thành thép.
"Vũ Khiêm, con làm ba quá thất vọng rồi!"
Thiệu Vũ Khiêm che khuôn mặt đã bị hẳn dấu tay, mơ hồ nhìn Thiệu Hưng Bang nói: "Ba?" Thiệu Hưng Bang không thể nói gì thêm.
Nếu chuyện Thiệu Vũ Khiêm bắt nạt An Niệm Niệm chỉ bị người bình thường nhìn thấy, vậy thì không sao, nhưng quan trọng chính là bị Lâm Trà nhìn thấy!
Trên người Lâm Trà có cái hệ thống thần kỳ quái quỷ gì đó, mà tiếng lòng của cô tất cả khách quý đều có thể nghe được! Điều này có nghĩa hầu như tất cả mọi người ở hiện trường, đều biết chuyện này, hơn nữa...
Họ đều chắc chắn đó là sự thật!
Bây giờ giúp Thiệu Vũ Khiêm giải thích cũng vô dụng, còn không bằng kịp thời ngăn chặn tổn thất!