Dù sao trở về cũng không gặp người đó, không sao cả.
Ánh trăng sáng tỏ, như trải xuống trang viên một tầng ngân sương.
Giang Minh Khải nhấn chuông cửa, bảo vệ vội vàng đi tới, mở cửa sắt trang viên ra.
Anh ta đảo mắt nhìn qua mười mấy người trước mắt, thì vô cùng ngạc nhiên: "Hôm nay là ngày gì vậy chứ, ngay cả Nhị thiếu gia cũng về nhà!"
Chữ "cũng" này vô cùng thần kỳ, Giang Minh Khải nhanh chóng nhận ra: "Anh tôi trở về sao?"
Bảo vệ cười híp mắt nói: "Đại thiếu gia vừa trở vê không bao lâu đâu, lúc này chắc là đang ôn chuyện với lão gia ở thư phòng!"
"Không ngờ đêm nay cả hai đứa con trai đều trở về, lão gia nhất định sẽ rất vui vẻ!"
Giang Minh Khải từ chối cho ý kiến.
Khi toàn bộ cửa sắt được mở ra, anh ta kéo hành lý dẫn các khách mời đi về phía trung tâm biệt thự ở trang viên.
Trong trang viên vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người. Hai bên đường đều xây đèn đường chỉnh tề nhưng đa số đều tắt, chỉ có ánh đèn phía cuối được bật sáng, như có thể chiếu cả màn đêm tăm tối.
Lục Yên Yên kéo hành lý, nhịn không được oán giận: "Thấy người đến cũng không dám mở đèn một cái, người không biết còn tưởng rằng đèn đường nhà cậu hỏng hết rồi!"
Trang viên của Lục gia rất hay bật đèn, cho dù là buổi tối vẫn sáng sủa như ban ngày.
Giang Minh Khải ngượng ngùng cười trừ, không đáp lời Lục Yên Yên.
Lục Yên Yên nhìn ngắm xung quanh, cô đã đi qua rất nhiều trang viên cảm thấy đa số chúng đều giống như nhau, nhưng cảm giác ở trang viên Giang gia rất khác, hàng rào xung quanh vô cùng cao.
Một con chuột nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã bò lên tường bao quanh Giang gia, nó xuyên qua gai nhọn trên đỉnh tường vây, nhưng chưa đi được hai bước đã chạm vào lưới điện mỏng manh trên tường, một trận dòng điện xuất hiện khiến thất khiếu của chuột nhỏ đều bị điện giật, trực tiếp ngã lăn ra đất.
Lục Yên Yên nhìn thấy những tia sáng trắng kia, chỉ nheo mắt lại.
Các khách mới đi tới trước biệt thự, ánh đèn xung quanh mới dần dần sáng lên.
Quản gia ở cửa biệt thự, phía sau còn có vài nữ giúp việc, khi thấy các khách mời tới bọn họ đã cùng nhau cúi đầu hành lễ.
"Nhị thiếu gia, ngài trở về rồi."
Giang Minh Khải chỉ vào các khách mời ở phía sau: "Những người này đều là đồng nghiệp của tôi."
Quản gia dẫn dắt các nữ giúp việc cung kính cúi chào các khách mời, tiếp theo lại nhìn về phía Giang Minh Khải: "Nhị thiếu gia, phòng bếp đang chuẩn bị cơm tối, không bằng tôi dẫn bạn của ngài đến phòng khách nghỉ ngơi trước?"
Giang Minh Khải gật đầu.
Nữ giúp việc bước tới giúp các khách mời xách hành lý vào trong, sau đó đoàn người theo quản gia đi về phía phòng khách.
Vừa mới bước vào biệt thự đã nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt từ thư phòng ở lầu hai.
"Nếu lần sau còn nhắc lại chuyện này với ba thì đừng quay về đây nữa!"
"Nếu không là vì khoản đầu tư này, ba cho rằng con muốn trở về sao?"
"Một trăm triệu đầu tư con cũng không lấy ra được, thì làm sao lăn lộn ở bên ngoài đây!"
"Dù sao số tiền này đều dùng để đầu tư, cho con thì có sao đâu chứ?"
"Con nói hay lắm! Muốn lấy tiền đầu tư từ chỗ ba sao, không thể nào!"
"Rầm một tiếng, cửa thư phòng bị đẩy ra, Giang Minh Duệ cũng bị hất văng ra ngoài.
Anh ta lảo đảo lui về phía sau vài bước, đỡ lấy tay vịn bên cạnh mới có thể đứng vững. Ánh mắt của anh ta trở nên sắc lạnh, Giang Minh Duệ nâng kính nhìn về phía ông lão đang nổi giận trong phòng rồi cau mày, một lát sau lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu xoa lên mi tâm.
Vừa cúi đầu anh ta đã nhìn thấy các khách mời ở lầu một.
Giang Minh Duệ dừng lại. Giang Minh Khải cẩn thận nói: "Anh và ba ở trong thư phòng... không sao chứ?"
Giang Minh Duệ nhíu mày, dùng đầu ngón tay đẩy kính: "Không liên quan đến em."
Giọng nói của anh ta rất lạnh lùng, sau khi bỏ lại một câu này thì lập tức trở về phòng khách.
Không hiểu sao Giang Minh Khải cảm thấy có chút mất mát.
Đầu vai Chu Trạch Hủ hơi giật, nhỏ giọng nói với Lâm Trà bên cạnh: "Anh trai của anh Khải hình như không thích anh Khải lắm! Không phải anh ruột sao? Sao lại lạnh lùng như vậy chứ!"
"Trong nhà hào môn, chuyện anh em bất hòa còn hiếm lạ sao?"