Giang Minh Duệ hạ lệnh đuổi khách rồi xoay người bước vào phòng.
Giang Minh Khải không cam tâm, anh vội vàng xông lên phía trước, đưa tay ngăn lại.
Cửa phòng cũng vì động tác này của Giang Minh Khải mà mở rộng ra, bây giờ anh mới chú ý tới trong phòng đặt rất nhiều đồ chơi hình người.
A...
Hình nhân lập bài?
Hay là...
Giang Minh Khải đột nhiên trừng to mắt.
Búp bê tình dục?
Anh còn đang định nhìn kỹ hơn thì Giang Minh Duệ đã vội vàng đóng cửa phòng lại.
Đầu óc Giang Minh Khải trống rỗng, lẩm bẩm: "Anh, trong phòng anh..."
"Có chuyện gì thì mau nói đi!" Giang Minh Duệ bực bội ngắt lời Giang Minh Khải.
Giang Minh Khải nuốt nước miếng.
Lại nhìn về phía anh trai của mình, gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, cả người đều toát ra khí thế của một người đàn ông trưởng thành!
Cũng đúng, anh trai anh đã 29 rồi rồi, nhưng lại không có bạn gái, sử dụng búp bê để giải quyết nhu cầu sinh lý thì có cái gì kỳ lạ đâu!
Là đàn ông mà! Chuyện này cũng bình thường thôi!
Giang Minh Khải cố gắng kìm chế suy nghĩ của mình, tiếp tục nói: "Lúc trước em có nghe thấy anh và ba cãi nhau, công ty xảy ra vấn đề sao? Mấy năm nay em ở trong giới giải trí có tiết kiệm được một ít tiền, nếu cần thì anh có thể dùng..."
Giang Minh Khải lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra: "Cũng không có bao nhiêu, chỉ hơn ba mươi triệu, nếu như không đủ thì em có thể đi tìm Tiểu Lục mượn thêm!"
Giang Minh Duệ sửng sốt nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, hốc mắt cũng đỏ lên, cười nói: "Đứa nhỏ ngày ấy tè ra quần bây giờ cũng đã trưởng thành rồi."
"Em đã 28 tuổi rồi! Chỉ có anh và ba là vẫn xem em như trẻ con thôi!"Giang Minh Khải phản bác.
Giang Minh Duệ không nhận tấm thẻ kia mà đẩy trả lại cho Giang Minh Khải: "Mặc dù bên phía công ty thật sự có xảy ra chút vấn đề, nhưng anh trai vẫn chưa nghèo đến mức đó."
Lại nhìn về phía phòng của Giang Kiến Nghiệp, bình tĩnh nói: "Anh xin ba một trăm triệu tiền đầu tư là có lý do. Gần đây doanh thu của ba không bình thường lắm, những người ông ấy tiếp xúc... cũng có vấn đề, vì thế anh mới muốn ba đầu tư."
Giang Minh Duệ biết, hầu hết số vốn của Giang Kiến Nghiệp đều đặt hết vào bất động sản, hoặc là đầu tư. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, trên người ông ấy vẫn có gần một trăm triệu vốn lưu động.
Giang Minh Khải cũng nghĩ đến điểm này, hỏi: "Cho nên anh muốn nhiều tiền đầu tư như vậy, là vì lo số tiền này của ba sẽ bị người ta lừa mất?"
Giang Minh Duệ gật đầu, ánh mắt trở nên thâm trầm:
"Dù sao ba cũng đã lớn tuổi rồi, lại... còn có lòng tham. Hơn nữa, nếu như biết mình bị lừa một trăm triệu, chắc hẳn ông ấy sẽ rất đau buồn."
Ngay cả một trăm triệu tiền chuộc con trai cũng không nỡ bỏ ra, huống chỉ là bị lừa!
"Thay vì cứ để như thế, còn không bằng lừa ông ấy đưa cho mình một trăm triệu này trước."
Giang Minh Khải siết chặt nắm đấm: "Em sẽ giúp anh, không thể để ba bị lừa!"
Giang Minh Duệ nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, anh vươn tay ra xoa xoa đầu Giang Minh Khải giống như lúc còn nhỏ.
Lại giật mình nhận ra Giang Minh Khải đã cao bằng mình.
"Muộn rồi." Giang Minh Duệ hạ tay xuống, nhỏ giọng nói: "Đi ngủ đi!"
"Được! Anh cũng mau ngủ đi!"
Giang Minh Duệ đẩy cửa ra, đang định quay về phòng.
Xuyên qua khe cửa, Giang Minh Khải nhìn thấy... một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Trong phòng có đến bảy búp bê hình người!!!
Gương mặt Giang Minh Khải đỏ lên: "Anh..."
Giang Minh Duệ quay lại: "Sao vậy?"
"Cái kia..."
Giang Minh Khải ngượng ngùng nói: "Anh đã trưởng thành rồi, muốn làm gì cũng được, nhưng vì sức khỏe của bản thân, nhất định phải có chừng mực!"
Giang Minh Duệ:???
Anh không hiểu Giang Minh Khải đang nói cái gì, bỗng nhiên chợt nhớ tới mấy con búp bê hình người trong phòng.
Giang Minh Duệ trong nháy mắt đỏ mặt.
"Anh biết rồi, em mau quay về ngủ đi!"
Giang Minh Khải lập tức rời đi, Giang Minh Duệ vừa đi vào phòng, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Biết rồi ư? Không thể nào... Sao có thể tinh mắt như vậy được..."
*
Sau khi hòa giải với anh trai xong, Giang Minh Khải vui vẻ đi về phía phòng mình.
Vừa đi tới góc rẽ bỗng nhìn thấy năm bóng người đang ngồi xổm trong góc nhìn chằm chằm mình!
Giang Minh Khải:!!!
Giang Minh Khải hoảng sợ: "Đêm hôm khuya khoắt, các người không ngủ mà ngồi xổm ở đầu cầu thang làm gì!?"
Các khách mời hai mặt nhìn nhau...