Không thể lấy được tài nguyên thông qua Kim Đậu Đậu trong bữa tiệc này nữa, nhưng nếu như làm theo Từ Phi nói, thay đổi mối quan hệ của hai người, trở thành bạn trai bạn gái gì đó... Mọi thứ còn có thể cứu vãn được!
Phụ nữ mà! Luôn mềm lòng.
"Đậu Đậu, không còn sớm nữa, anh còn có chút việc... phải về trước."
"Về sớm vậy?"
Không Kim Đậu Đậu không nỡ để Cao Tuấn Dật về, muốn tìm thời gian chất vấn việc anh ta thông đồng fan và giả mạo bằng cấp.
Cao Tuấn Dật hồn nhiên không biết gì, nhẹ nhàng đáp lại.
"Không sao đâu, tối nay chúng ta vẫn còn gặp nhau mà"
Kim Đậu Đậu gật đầu.
Cũng đúng, buổi tối hỏi lại rõ ràng cũng được.
[Xác định là buổi tối gặp nhau? Chứ không phải buổi tối cậu ta muốn ngủ với Đậu Đậu?]
Lâm Trà đột nhiên cười lạnh một tiếng.
[Một bên chê Đậu Đậu không đủ đẹp với người đại diện của mình, một bên lại lên kế hoạch phượng hoàng nam thượng vị, thu phục Đậu Đậu từ đó lấy được càng nhiều tài nguyên từ Kim gia! Đúng là tra nam!]
(*phượng hoàng nam: chỉ người đàn ông lười nhác chỉ biết bám váy vợ, bạn gái để ăn chơi sa đọa.)
Mọi người:!!!
Lục Yên Yên và Giang Minh Khải há to miệng, gần như có thể nhét hẳn một quả quýt vào miệng.
Còn Thẩm Túy thì cau mày, ánh mắt nhìn về phía Cao Tuấn Dật trở nên lạnh như băng, xuyên thấu lòng. Ngay từ đầu bọn họ đã biết, Cao Tuấn Dật không phải là thứ tốt lành gì.
Trong giới giải trí, không nói đến việc người xây hình tượng giả nhiều như lông trâu. Chỉ riêng vấn đề tiếp xúc riêng tư với người hâm mộ, chỉ cần fan cam tâm tình nguyện, người ngoài cũng rất khó chỉ trích cái gì, chỉ cần không liên quan đến đạo đức và pháp luật, miễn là quan hệ xã hội tốt, đương sự thậm chí có thể toàn thân lui ra mà không bị tổn hại gì.
Nhưng những gì Lâm Trà vừa mới nói, đã không còn là tiếp xúc riêng tư với fan nữa.
Đây có thể là vấn đề liên quan đến pháp lý!
Vẻ mặt Kim Đậu Đậu tức giận, quay đầu nhìn Cao Tuấn Dật, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Tối nay ngoài ca hát ra, anh còn định làm gì nữa?"
Trong mắt Cao Tuấn Dật hiện lên kinh ngạc, hít một ngụm khí lạnh.
Sao Kim Đậu Đậu lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô ấy biết kế hoạch của bọn họ?
Không thể nào! Bọn họ chỉ mới lập kế hoạch này cách đây một tới hai giờ! Từ Phi không có khả năng nói cho cô ấy biết, sao cô ấy biết được!
"Đương nhiên là chỉ ca hát mà thôi!"
Cao Tuấn Dật ra vẻ thản nhiên cười cười, đưa tay vuốt đuôi tóc Kim Đậu Đậu.
"Đã hứa sáng tác ca khúc mới tặng fan, đương nhiên là hát ca khúc mới cho các em!"
Thẩm Túy đột nhiên đứng dậy, một bước dài ngăn giữa Cao Tuấn Dật và Kim Đậu Đậu.
"Nói chuyện thì nói thôi, đừng động tay động chân." Thẩm Túy lạnh lùng nói.
Cao Tuấn Dật tỏ vẻ xấu hổ, xoa xoa mu bàn tay hơi đỏ bị Thẩm Túy đánh.
"Thẩm lão sư, tôi... tôi không có ý đó."
Cao Tuấn Dật ủy khuất nói.
"Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn Đậu Đậu, muốn hát cho Đậu Đậu nghe mà thôi."
[Nếu chỉ cảm ơn thôi thì hạ thuốc làm gì?]
Trong tiếng lòng Lâm Trà tràn đầy khinh miệt.
[A, đâu chỉ mua thuốc mê, còn có Viagral Chuẩn bị như này, còn không biết xấu hổ mà nói chỉ ca hát thôi? Chẳng lẽ định mê choáng người ta bất tỉnh, vừa tự sướng vừa hát?]
"Phụt-"
Thôi Nhã Lệ cảm thấy mình không nên cười, nhưng mà Lâm Trà ví dụ kiểu này thật sự làm cho trong lòng bà phải cười ha ha ha.
Đàn ông mua mấy thứ như viagra này, mang tâm tư gì còn không rõ sao?
Bà cũng đã từng là đàn ông, mấy động tác nhỏ kiểu này chỉ cần người có đầu óc một xíu cũng biết được tối nay Cao Tuấn Dật định làm gì!
Sắc mặt Kim Đậu Đậu trắng bệch, cô nghe rõ ràng được từng chữ trong lòng Lâm Trà, cũng thấy được rõ vẻ mặt giả vờ vô tội của Cao Tuấn Dật.
Hốc mắt cô đỏ hoe đột nhiên kích động xông tới móc túi Cao Tuấn Dật, cả thuốc mê và viên thuốc nhỏ màu xanh đều rơi ra ngoài.
"Đây là cái gì?"
Kim Đậu Đậu nhìn chằm chằm Cao Tuấn Dật, gằn từng chữ.