[Trong lòng anh ta hoảng hốt, nhưng vẫn là thay quần áo phẫu thuật vào mổ. Sau đó, anh ta còn tự nhiên như không hỏi bác sĩ Khang cách triệt sản một con Kim Mao ngay trên bàn mổ]
"Bác sĩ Khang nói xem làm phẫu thuật triệt sản cho chó cỡ lớn cần chú ý cái gì?"
Bác sĩ Khang ngừng lại một chút, ngây ngốc một lát, lập tức ý thức được bác sĩ Trương đang chỉ đạo mình!
Bác sĩ Khang rất ngây thơ, lão sư cho cơ hội đánh giá mình thì đương nhiên anh ta phải biểu hiện thật tốt! Như vậy về sau bác sĩ Trương mới có thể cho anh ta cơ hội mổ chính!
Vì thế bác sĩ Khang sử dụng tất cả vốn liếng, nhớ lại những kiến thức mình từng thuộc lòng để thuật lại không sót một chữ.
Trương Viễn tỏ vẻ bí hiểm, không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không nhận xét gì.
Bác sĩ Khang hoảng hốt còn tưởng rằng mình trả lời sai, trong lòng vô cùng bất an.
Trương Viễn hỏi bác sĩ Trần bên cạnh: "Bác sĩ Trần, câu trả lời vừa rồi của bác sĩ Khang còn thiếu gì không?"
Bác sĩ Trần:?
Bác sĩ Trần cũng là bác sĩ thực tập, trước đây hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với phẫu thuật, nghe vậy trong lòng hoảng loạn, cũng cho rằng đây là Trương Viễn đang thử mình! Anh ta vắt hết óc suy nghĩ hơn nửa ngày, rốt cục chọn ra một sai lầm không đến nơi đến chốn.
Bác sĩ Khang cúi đầu xấu hổ.
Quả nhiên...
Câu trả lời của mình cũng không hoàn mỹ, bác sĩ Trương vừa nghe đã nhận ra vấn đề!
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nghe được Trương Viễn nói: "Hai người trả lời không hoàn chỉnh, nhưng tổ hợp lại cũng là đáp án hoàn chỉnh! Cho nên hiện tại cho các cậu một cơ hội để cho các cậu mổ chính lần này. Các cậu có nắm chắc hay không?" "Chúng tôï?"
Bác sĩ Khang và bác sĩ Trần vô cùng vui mừng.
Hai người đều vừa mới tốt nghiệp, mới tới bệnh viện thực tập ngày thứ ba mà đã chiếm được cơ hội mổ chính!
Nhưng bọn họ có thể không?
Bọn họ chỉ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp thôi!
Nếu phẫu thuật thất bại thì sao?
Trương Viễn nhận ra sự khoảng hốt của hai người, lộ ra nụ cười ấm áp: "Yên tâm, tôi ở bên cạnh hướng dẫn các cậu! Mọi việc tôi sẽ lo liệu hết nên sẽ không có vấn đề gì đâu!"
Bác sĩ Khang và bác sĩ Trần lập tức tràn đầy tự tin: Được!
Chỉ cần có bác sĩ Trương, bọn họ tin bọn họ cũng có thể
Toàn bộ quá trình, Trương Viễn "quan sát" hai người phẫu thuật, hơn nữa không ngừng Cổ vũ --
"Tốt lắm, các cậu làm tốt lắm!"
"Có chắc chắn là cần cắt ở đó không? Nghĩ cho kỹ rồi hãng cắt!"
"Đừng run tay! Các cậu là bác sĩ! Tay bác sĩ sao có thể run được!"
"Có tôi ở đây! Mạnh dạn một chút, cẩn thận một chút! Tin tưởng tôi! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
*
[Cuộc phẫu thuật đầu tiên của Trương Viễn ở bệnh viện này cứ như vậy giải quyết xong rồi
Trong lòng Lâm Trà chấn động, những vị khách đang nghe lén chuyện này cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Tố chất tâm lý này thật sự là trâu bò!
Đã đến bàn mổ rồi mà còn không hoảng hốt không sợ hãi!
Mấu chốt là chẳng những Trương Viễn lừa dối hai gã thực tập sinh thay mình làm phẫu thuật, còn để cho bọn họ sùng bái mình. Mà bởi vì những thao tác kỳ lạ của anh ta mới khiến cho những bác sĩ thú y mới tốt nghiệp ngây thơ này trưởng thành nhanh chóng, giờ đây họ đã có thể tự mình làm phẫu thuật...
[Dù là phẫu thuật nhỏ hay phẫu thuật lớn, Trương Viễn đều dùng phương pháp này]
[ Nếu gặp điều gì không biết thì dùng giọng lão sư hỏi thực tập sinh bên cạnh. Tuy rằng anh ta là giả, nhưng những bác sĩ khác đều là hàng thật giá thật mà]
[ Sau khi làm việc một tháng mà không bị những bác sĩ y tá khác phát hiện, Trương Viễn còn trở thành bác sĩ được yêu thích nhất bệnh viện này! ]
"Có nghĩa là anh ta cực kỳ may mắn!"
Chu Trạch Hủ than thở: "Nếu thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp gì, chúng ta nào có thời gian hỏi các thực tập sinh nữa!"
Các vị khách khác cũng nghĩ như vậy.