Liễu Minh Khiêm giải thích: "Cô ấy chính là thiên kim của một tập đoàn mà anh muốn lôi kéo đầu tư, cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Lục thị đấy."
!!
Chu Ngạn Khai lập tức sợ hãi, vẻ mặt bất ngờ đến mức ngây ngốc.
Khi anh ta nhìn về phía Lục Yên Yên, người này đột nhiên bừng tỉnh thái độ xoay chuyển 180 độ, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
"Hoá ra là Lục đại tiểu thư! Xin lỗi cô vì gần đây tôi quá bận rộn nên mới không nhận ra cô vậy nên giọng nói có chút bất kính, tôi không cố ý..."
"Được rồi, được rồi." Đối với lời khen ngợi quá lố của tên này Lục Yên Yên chẳng có kiên nhãn chút nào, tại sao anh ta lại không thành thật mà làm ra chuyện nuôi mèo con này chứ? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!
"Dù sao anh cũng không có hứng thú với mèo con nên chúng tôi thấy anh không thể nhận nuôi được, chúng ta đi thôi!"
Lục Yên Yên và các vị khách mời đứng dậy rời đi, Chu Ngạn Khai vội vàng đuổi theo ở phía sau hét lớn lên:
"Lục tiểu thư! Lục tiểu thư! Tôi xin cô, cô hãy giúp tôi đi, cô và Lâm Nhược đều là người thuộc cùng tầng lớn, nhất định cô biết Lâm Nhược đang ở đâu!"
"Tôi không biết." Giọng nói của Lục Yên Yên lạnh như băng.
Nhưng cô ấy cũng đang nói sự thật.
Ở trong Trung Quốc có rất nhiều người giàu có, thậm chí cũng có rất nhiều người giàu có trên thế giới này nên Lục Yên Yên cô không có khả năng quen biết tất cả mọi người được.
[Chậc chậc chậc, đừng nghĩ nữa]
Lâm Trà theo Lục Yên Yên rời đi, lúc đi ngang qua Chu Ngạn Khai, trong lòng cô vẫn không quên trào phúng anh ta... [Tìm người về thì được lợi ích gì đâu chứ? Bây giờ người ta đang cùng người đàn ông khác cử hành hôn lễ rồi!]
[Mấy tiếng nữa là đến đêm động phòng hoa chúc... Vợ của anh sắp trở thành vợ của người khác rồi... ]
Chu Ngạn Khai nghe được tiếng lòng của Lâm Trà thì cảm thấy như có sét đánh ngang tai.
Lâm Nhược muốn kết hôn với người khác?
Có thể lắm!
Mà các vị khách mời vốn chuẩn bị bước ra khỏi quán cà phê liền dừng bước.
Lục Yên Yên nheo mắt nhớ tới thông tin về Chu Ngạn Khai mà cô ấy đã xem được.
Chu Ngạn Khai... Rõ ràng là đã kết hôn!
Nói cách khác, anh ta và Lâm Nhược còn chưa ly hôn, mà Lâm Nhược đã muốn kết hôn với người khác sao?
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?...
Bãi cỏ bên ngoài của Sea City Peace Hotel.
Hôm nay là ngày một đôi vợ chồng mới cưới cử hành hôn lễ, bãi cỏ phía sau khách sạn được trang trí một cách rất tỉ mỉ, tấm thảm màu trắng trải dài từ cửa đến vòm hoa rồi kéo dài đến nơi tổ chức hôn lễ.
Những cánh hoa hồng được xếp thành hình quạt tượng trưng cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc được bố trí khắp đường đi. Bãi cỏ và cổng vòm hoa hồng để đầy ảnh của cặp vợ chồng mới cưới, đám cưới của nhà hào môn trai tài gái sắc làm người khác ghen tị c.h.ế.t đi được, khách khứa cứ liên tục đi tới đi lui để chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ này.
Chú rể Tiền Vũ Hằng từ trong phòng khách đi ra, anh ta mặc bộ âu phục được may rất vừa vặn với người, tóc được xịt keo rồi chải ngược ra phía sau để lộ cái trán rộng, việc này càng làm nổi bật lên khí chất của anh ta.
Các khách khứa xung quanh đều nhao nhao lên muốn mời rượu anh ta mà Tiền Vũ Hằng cũng lịch sự đáp lại từng người một.
Một người đàn ông có dáng người thấp bé, mặc áo sơ mi trắng nhăn nhúm đến bên cạnh Tiền Vũ Hằng, anh ta hơi cúi đầu rất đau lòng nói: "Lão đại, vì theo đuổi chị dâu mà đã chỉ rất nhiều tiền rồi! Những thứ trong đám cưới này ngay cả hoa cũng không rẻ chút nào đâu!"
Tâm trạng vui vẻ của Tiền Vũ Hằng lập tức bị dập tắt, anh ta nhíu mày dùng tay đánh mạnh vào gáy của đàn em mình một cái:
"Cậu thì biết cái gì! Lâm Nhược là phú nhị đại ở Hồng Kông, có thể cưới được cô ấy cả đời này tôi chẳng cần phải lo gì nữa, vậy mà cậu còn lo lắng cho chi phí hôn lễ này sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Giọng nói của tên đàn em nhỏ dần: "Lúc trước anh theo đuổi cô ấy, khi anh hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm còn tặng cho cô ấy các loại châu báu trang sức quý giá như vậy đã tốn không ít tiền rồi! Chi phí này rất lớn đấy! Cho dù hai người có kết hôn thì anh cũng không cảm thấy xấu hổ khi xin tiền của chị dâu sao?"
"Có gì mà phải xấu hổ đâu chứ?"