Lâm Trà lắc lắc đầu: "Tôi không sao."
"Tôi đã xem trailer bộ phim mới của cô."
Người đàn ông nói tiếp: "Diễn rất tốt, còn có hai video quảng cáo, biểu hiện cũng rất tốt. Cô say rồi? Để tôi đỡ cô vào phòng nghỉ ngơi-"
Người đàn ông đỡ Lâm Trà.
Lâm Trà muốn hất tay anh ta ra, nhưng lại không có một chút sức lực nào.
"Không cần, anh buông tôi ra đi, tôi có thể..."
Lâm Trà giẫy giụa.
Người đàn ông cũng không buông tay ra mà nói: "Cô đã say thành như vậy rồi, có thể làm gì đây?”
Giọng nói của anh ta vang lên bên tai Lâm Trà, khoảng cách rất gần, khiến Lâm Trà cảm thấy rất khó chịu. Cô theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách với đối phương, nhưng anh ta lại càng xích đến gần hơn.
Mắt thấy phía trước chính là phòng nghỉ, Lâm Trà giật mình, trong lòng có một dự cảm không tốt, cô muốn giãy giụa, nhưng cơ thể lúc này lại chẳng có một tí sức lực nào.
Bỗng nhiên cánh tay Lâm Trà bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ túm lấy, Lâm Trà đứng không vững, trực tiếp ngã vào trong một cái ôm ấm áp, đầu đập thẳng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của đối phương, cô đau đến nhe răng.
"Ai? Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây... Thẩm Túy?1"
Người đàn ông kia vô cùng bực bội, nhưng người tới lại là Thẩm Túy, anh ta không dám đắc tội, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.
"Cút, đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Giọng nói của Thẩm Tuý giờ phút này vô cùng lạnh lùng.
"Được được được..." Người đàn ông hoảng hốt, lập tức chạy trốn. Đợi người đàn ông kia đi rồi, Thẩm Túy mới cúi đầu, nhìn Lâm Trà đã say khướt trong lòng mình.
"Lâm Trà? Lâm Trà?"
Anh thử gọi mấy tiếng, Lâm Trà không hề có động tĩnh gì.
Thẩm Túy ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lâm Trà, chắc chắn là đã uống không ít: "Không biết tửu lượng của mình sao? Còn uống nhiều như vậy làm gì!"
Rõ ràng là anh đang trách móc cô, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút trách móc nào, chỉ có sự bất lực.
Lâm Trà không trả lời, thoải mái cọ cọ vào lồng n.g.ự.c Thẩm Túy, lẩm bẩm nói một câu: "Thẩm lão sư, vì sao anh lại thích cô gái kia... Cô ấy thật sự tốt như vậy sao?"
Động tác của Thẩm Túy khựng lại.
Lâm Trà lại lẩm bẩm: "Vì sao tôi dùng hệ thống mà vẫn không tìm ra cô gái đó chứ..."
"Vì sao phải tìm cô ấy?" Thẩm Túy đỡ Lâm Trà, chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Lâm Trà bởi vì say rượu mà trở nên mơ màng, nhưng con ngươi vẫn trong suốt như cũ.
Cô nghe thấy câu hỏi này, ngượng ngùng cúi đầu: "Muốn nhìn xem cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm rốt cuộc là người như thế nào."
Thẩm Túy im lặng một hồi lâu.
Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Túy nặng nề nhìn Lâm Trà, ánh mắt dịu dàng: "Nhìn vào gương sẽ biết!"
"Cái gì?"
Lâm Trà nghe không hiểu anh có ý gì, cô đau khổ gãi gãi đầu.
Nhưng Thẩm Túy cũng không nói tiếp, ôm ngang người Lâm Trà lên.
Cảm nhận được cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, đầu óc Lâm Trà đã tỉnh táo hơn không ít, cô hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy Thẩm Túy.
"Em say rồi, trên lầu là phòng khách, anh đưa em lên đó nghỉ ngơi."
Hai người lên lầu. Thời gian càng dài, tác dụng của thứ rượu kia càng lớn.
Đợi đến phòng khách, Thẩm Túy buông Lâm Trà xuống, Lâm Trà đột nhiên kéo anh một cái, vì quá bất ngờ nên Thẩm Túy không đứng vững, hai người cứ như vậy mà ngã xuống giường.
Thẩm Túy trừng to mắt, một giây sau, bàn tay nhỏ bé của Lâm Trà đã mò đến trên cơ bụng của anh.
"Umm... Chắc quá”
Thẩm Túy:???
Hai tay anh đè lên Lâm Trà, yết hầu trượt xuống, cổ họng khô ran.
“Trà Trà... Đừng như vậy."
Anh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này.
Nhưng Lâm Trà lại không hề nghe lời, bàn tay nhỏ của cô càng sờ càng nghiện.
"Cơ bụng... sáu múi -"
Thẩm Túy: "..."
"Lâm Trà, em... Em đừng như vậy!"
Thẩm Túy khàn giọng gằn từng chữ. Lời nói đứt đoạn lại có chút giống như đang rên rỉ: "Dù sao anh cũng là đàn ông, em đừng như vậy!"
"Nếu em cứ thích như vậy... Thì sẽ thế nào đây?
Lâm Trà đột nhiên dùng sức xoay người một cái, đè Thẩm Túy xuống bên dưới.
Cô chớp chớp mắt, trong đôi mắt lấp lánh mang theo chút sắc dục. Ngón tay thon dài mơn trớn trên gương mặt anh tuấn của Thẩm Túy, từ mũi đến xương quai hàm, rồi đến yết hầu, từ từ dời xuống bên dưới...