Sáng sớm thức dậy Thẩm Túy thậm chí không ở trên giường, đến giờ cũng không nói gì với cô, rõ ràng là muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Trà đảo tròng mắt, ánh mắt len lén liếc về phía Thẩm Túy.
Nghe Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên một xướng một họa thế nhưng Thẩm Túy thờ ơ. Anh vẫn ưu nhã ăn xong bữa sáng trên bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng lau đi vết dâu mỡ không tôn tại trên khóe miệng.
Từng động tác của anh đều thể hiện sự cao quý và tao nhã. Ánh năng ban mai chiếu vào anh qua cửa kính khiến anh giống như một hoàng tử lạc vào nhan gian, trông càng m.ô.n.g lung và không chân thật.
Ánh mắt Lâm Trà dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, dần dần đi xuống phía dưới, ngang qua yết hầu, dù hình ảnh phía dưới cổ áo bị áo sơ mi màu đen che kín không nhìn thấy, nhưng không hiểu sao Lâm Trà lại tưởng tượng ra bộ dáng Thẩm Túy không mặc quần áo lộ ra cơ bụng.
Lâm Trà:???
[Nghiệp chướng]
Lâm Trà vô cùng đau đớn trong lòng.
[Tôi thật sự là cầm thú! Liếc mắt một cái cũng có thể tưởng tượng ra nhiều thứ k.h.i.ê.u d.â.m như vậy!!]
Thẩm Túy ngây thơ không quan tâm đến dục vọng như thế sao cô lại ngủ với anh chứ!
Nhưng...
Trước mặt có một em trai đẹp trai như vậy mà không ngủ cùng thì cô ấy cũng không được đúng không?
Là một phụ nữ trưởng thành thích đọc truyện tranh 18+ và thỉnh thoảng có cả những bài báo khiêu dâm... Lâm Trà cảm thấy cô là người bình thường!
[Chịu trách nhiệm!] [Nhất định phải chịu trách nhiệm!]
[Nếu không chịu trách nhiệm thì tôi cũng quá khốn nạn]
Lâm Trà thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên vỗ tay hoan nghênh dưới bàn ăn.
ôi!
Xong rồi!
Hiển nhiên hai người rất hài lòng với sự hợp tác vừa rồi của mình
Mà Thẩm Túy đã ăn xong điểm tâm cũng không để ý tới Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên, mà nhìn Lâm Trà đầu tiên.
"Ăn xong chưa?"
"Hả?"
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn Thẩm Túy, nhưng một giây sau trong đầu lại toàn hình ảnh khiêu dâm, cô nhanh chóng lắc đầu để khỏi nghĩ lung tung.
"Tôi có chuyện muốn nói với em một chút!" Thẩm Túy bình tĩnh nói.
Trái tim Lâm Trà lại đập thình thịch.
Thẩm Túy muốn nói chuyện với cô?
Chuyện gì vậy?
Chuyện tối hôm qua... sao?
Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, ăn hai miếng trứng chiên rồi lề mê đứng dậy đi theo Thẩm Túy tới ban công lầu hai.
Sự bừa bộn của bữa tiệc sinh nhật tối qua đã được dọn dẹp từ lâu, đại sảnh và ban công tầng hai đã trở lại ngăn nắp như xưa.
Xa xa là rừng trái cây xanh um tươi tốt trong trang viên, chung quanh còn có hồ nước sâu không thấy đáy, mặt trời mọc lên, ánh sáng ấm áp phủ kín mặt đất mùa đông.
"Thẩm lão sư..."
Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, không thèm quan tâm thưởng thức cảnh đẹp gì nữa. "Anh gọi tôi lên đây có chuyện gì sao?”
[Hẳn là chuyện tối hôm qua rồi?]
[Thẩm Túy muốn tôi chịu trách nhiệm, hay là muốn... ]
"Hôm qua chúng ta không làm chuyện gì cả!"
Đột nhiên Thẩm Túy nói.
Vẻ mặt Lâm Trà cứng đờ, khó tin nhìn về phía Thẩm Túy.
Thẩm Túy: "Tôi biết em uống say cho nên muốn nói cho em biết. Em đừng nghĩ nhiều."
Lâm Trà há miệng muốn nói gì nhưng cái gì cũng không nói.
Cô không nhìn thấy hệ thống cuối cùng cho nên không biết tối hôm qua cụ thể xay ra chuyện gì, nhưng ít nhất, Thẩm Túy đã giúp cô đến phòng khách là sự thật, việc cô chạm vào cơ bụng Thẩm Túy cũng là sự thật.
Cho dù thật sự chưa làm một bước nào tiếp theo, nhưng cũng không thể coi là "không có gì" chứ?
Lâm Trà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Thẩm Túy, do dự hồi lâu mới thử hỏi: "Vậy... tối hôm qua là thật sao?"
Thẩm Túy rũ mí mắt xuống, Lâm Trà không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy im lặng rất lâu mới nghe được giọng nói của anh: "Em uống say, cho nên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Uống say rồi...
Cho nên coi như không có phát sinh...
Không phải là sự chấp nhận tích cực, cũng không phải là sự từ chối tiêu cực.
Nói một cách đơn giản, khi bạn say, mọi hành động của bạn không thể coi là hành động của ý thức chủ quan.
"Tôi hiểu rồi."
Giọng nói của Lâm Trà không có chút cảm xúc nào, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt kiên quyết:
"Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn Thẩm lão sư về chuyện tối qua." "Không có gì." Thẩm Túy nhẹ giọng nói.