Lâm Trà bình tĩnh nhìn Thẩm Túy trước mặt. Thẩm Túy vẫn rũ mắt, cho đến giờ phút này khi anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đen láy kia sáng lên, vô cùng chờ mong nhìn Lâm Trà.
Lâm Trà nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát.
"Tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ đi."
Chiếc xe dừng trước cửa tiểu khu Tử Kim Hoa, Lâm Trà lấy một chiếc áo khoác lông màu đen, cô giống như một con Miêu Nguyệt muốn chuồn khỏi chiếc xe.
Lúc xuống xe, cô nhìn thấy đôi mắt Thẩm Túy lại rủ xuống, ánh sáng trong đôi mắt đã biến mất.
Lâm Trà thở dài.
Mặc dù cô đã quên đa số những chuyện trước khi xuyên qua, nhưng Lâm Trà biết rõ bản thân nhất định phải trở về.
Cho dù thế giới này thú vị cỡ nào, cho dù cô có vị trí cao tới đâu, cô chung quy không thuộc về nơi này.
Tiểu khu Tử Kim Hoa cách xa trung tâm thành phố, bây giờ đã hơn 11 giờ, rất nhiều đèn của các hộ gia đình đều đã tắt.
Bóng đêm dày đặc, gió lạnh sắc bén khiến lá cây bị thổi xào xạc giống như là tiếng gào khóc của ác quỷ đến từ địa ngục.
Lâm Trà mang dép bông, quấn chặt áo lông, bước nhanh về phía nhà ở.
Càng đi về phía trước, người ở càng thưa thớt, Lâm Trà không khỏi thấp thỏm lại bước nhanh hơn.
Tiếng dép bông vang lên tiếng lộp bộp, Lâm Trà nhanh chóng bấm nút thang máy, muốn về nhà nhanh hơn.
Ngay khi hai cánh cửa thang máy sáng như lưỡi hái sắp đóng lại, một bàn tay trắng nõn rắn rỏi đột nhiên đưa vào chặn cửa thang máy lại!
Lâm Trà lắp bắp kinh hãi, đợi đến khi cửa thang máy cảm nhận được vật sống lại mở ra, Lâm Trà mới thấy rõ người trước mắt.
"Thẩm... Thẩm Túy?"
Trong thang máy ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt anh ta lại tái nhợt không có chút màu sắc nào. Thẩm Túy dùng sức ấn cửa thang máy, cúi xuống nhìn Lâm Trà từ trên cao.
"Tối nay tôi không uống rượu?"
Con ngươi của anh lạnh như băng, giọng nói trầm thấp cứ không ngừng phập phồng, giống như vừa mới chạy một đoạn đường dài.
Giữa trời đông giá rét, anh lại không mặc áo khoác, chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi màu đen và quần tây màu đen vô cùng đơn giản, nhìn qua thôi cũng thấy lạnh.
Lâm Trà có chút mơ hồ, ngơ ngác lắc đầu.
Thẩm Túy: "Vậy lời lần trước em nói, còn tính không?"
[Lần trước?]
Trong lúc mọi thứ diễn ra nhanh như chớp, Lâm Trà lại nhớ tới chuyện tối hôm say rượu.
[Thẩm lão sư, tôi có cảm giác hình như bản thân thích anh mất rồi. ]
Hô hấp của Lâm Trà đột nhiên dồn dập, ánh mắt như bị một làn sương mù dày đặc phủ kín, ngơ ngác nhìn Thẩm Túy.
Anh đứng ở đó, vì chênh lệch chiều cao mà hơi cúi người, sống lưng lộ ra những đường cong cơ bắp rõ ràng đẹp mắt, yết hầu lại lăn lên lộn xuống, như vẫn đè nén gì đó.
Lâm Trà im lặng một lát, rốt cục gật đầu.
"Tính."
Như có một luồng khí mạnh đập vào mặt. Lâm Trà lưng tựa vào tường thang máy chỉ cảm thấy một mảng lạnh lẽo, nhưng sau gáy và phần lưng lại truyền đến cảm giác ấm áp lạ thường, da thịt của cô cách vách thang máy một khoảng.
Thẩm Túy một tay che đầu Lâm Trà, một tay ôm lấy vòng eo của cô, sau đó cúi đầu nặng nề hôn lên đôi môi cô!
Gió lạnh vẫn gào thét như cũ, lúc này tại căn phòng cao tầng cũng gào thét thảm thiết. Nhưng căn phòng 2502 lại quá nóng rực bất thường. Lúc cởi áo khoác lông ra, đôi tay to lớn kia của Thẩm Túy đã đặt lên đôi chân của Lâm Trà, Lâm Trà cảm nhận được sau lưng mình đã bị ướt một mảnh.
Nhưng miệng của anh vẫn liên tục đáp xuống, từ cánh môi, đến cổ... khiến Lâm Trà không thể thở nổi.
Chính miệng anh nói ra, Lâm Trà nghe được giọng nói đứt đoạn của Thẩm Túy.
"Chuyện này... Không nên để con gái nói trước."
"Trà Trà, anh thích em, so với tưởng tượng của em, anh còn thích em hơn..."
Sau đó là một màn tiếp xúc thân thể nóng bỏng, m.á.u nóng chảy xuôi trên từng tấc da tấc thịt của cô, để lại từng dấu hôn đỏ tươi trên làn da trắng như sữa của cô.
"Nhưng mà...
Giọng nói của Lâm Trà cũng nghẹn ngào, mang theo chút rên rỉ cầu xin tha thứ: "Em sẽ rời khỏi nơi này, sẽ rời khỏi anh..."