Lâm Trà bội phục Lục Yên Yên từ tận đáy lòng, có thể giữ tinh thần tốt như vậy, nhưng cũng không khỏi tò mò hỏi: "Những thương hiệu kia không phải đều gửi sản phẩm mới gửi đến nhà để cô chọn sao, cô còn muốn tự mình ra ngoài mua?"
Lục Yên Yên rất tự nhiên nói: "Tự mình đi dạo phố tìm được quần áo túi xách đẹp mắt, mới có cảm giác thỏa mãn nha!"
Trong thời gian tiếp theo, Lục Yên Yên đều đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn của mình.
Nhưng Lâm Trà quả thật đã mệt mỏi không chịu nổi, sau khi đi dạo tới cửa hàng xa xỉ thứ tám với Lục Yên Yên xong, cô đã ngồi thẳng tắp trên sô pha siêu cấp xa hoa mềm mại bên trong cửa hàng.
"Đại tiểu thư, cô tự mình đi đi, chân của tôi thật sự sắp gãy rồi..."
Lục Yên Yên nhìn những quả Ngôi sao ngày mai nhỏ trên cổ Lâm Trà, thản nhiên cười: "Được rồi! Vậy cô ở lại đây, tôi đi dạo xong sẽ quay lại tìm cô."
Lục Yên Yên xoay người đi tới những cửa hàng khác đại sát tứ phương.
Lâm Trà vẫn ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau ôm bụng, thoải mái ngửa ra.
Nhân viên phục vụ cũng không vì cô không mua sắm mà đuổi cô khỏi cửa hàng, ngược lại còn lấy bánh ngọt đồ uống ra, vô cùng cung kính hầu hạ.
Dù sao vừa nãy Lục Yên Yên đã tiêu phí quá nhiều tiền, khách hàng chính là Thượng Đế, mà bạn bè của Thượng Đế tốt xấu gì cũng là thiên sứ, vẫn phải chăm sóc kỹ càng.
Lâm Trà cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình chưa bao giờ thoải mái như vậy, cô nhắm nghiền hai mắt, thế mà lại ngủ thiếp đi.
"Chào mừng đã tới!"
Khách hàng mới bước vào cửa hàng xa xỉ.
Triệu Viện Viện không kiên nhẫn đóng điện thoại lại, sắc mặt rất âm trâm: "Không phải chỉ là giãm lên váy Phương Nguyệt Dao thôi sao?" "Nhất định là Phương Nguyệt Dao mua thủy quân!"
Trần Di kéo tay Triệu Viện Viện, cũng có vẻ mặt phẫn hận nói: "Nếu không với nhân khí kia của Phương Nguyệt Dao, sao có thể có nhiều người chống lại chúng ta như vậy!"
"Chỉ là đáng tiếc, gần đây Nhu Nhu vì chuyện đạo diễn Chương không có cách nào phân thân được."
Trần Di lại thở dài: "Nếu có khả năng xây dựng quan hệ xã hội hỗ trợ, chúng ta cũng bị bôi nhọ thảm như vậy.
Triệu Viện Viện đã đen thêm vài phần: "Mắt nhìn của đạo diễn Chương bị mù sao? Sao lại không cần những người Nhu Nhu và chúng ta, vậy mà lại đi dùng một thiên kim giả Lâm Trà kia? Trước kia cô ta đã hút m.á.u Lâm gia như thế nào, lại cọ nhiệt với những ngôi sao ở giới giải trí ra sao, tất cả mọi người đều quên hết rồi à?"
Điều khiến Triệu Viện Viện không thể chấp nhận nhất, chính là Lâm Trà đã leo lên đầu cô ta.
Coi như cô ta không có gia thế, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng là thiên kim tiểu thư nhà hào môn, loại thiên kiêm giả như Lâm Trà thì tính gì chứ? Trước kia cáo mượn oai hùm, người ta không biết thân phận thật sự của cô nên giãm lên đầu các cô ta thì thôi, bây giờ thân phận thiên kim giả đã bại lộ, còn có thể giãm lên đầu các cô ta sao!
Vừa nghĩ tới dáng vẻ Lâm Trà ở trên thảm đỏ kéo Thẩm Túy, Triệu Viện Viện lập tức tức giận.
Bất thình lình, Triệu Viện Viện nhìn thấy một người đang nhìn ngắm, cẩn thận xem xét túi xách số lượng có hạn ở đằng trước... Lại có mấy phần giống Lâm Trà?...
Lâm Trà tỉnh ngủ, duỗi người một cái lười biếng.
Bên người đặt mấy chục cái túi mua sắm, đều là chiến lợi phẩm của Lục Yên Yên, nhưng trong đó có một nửa là Lục Yên Yên vừa mới nhìn trúng, đã làm quà tặng cho Lâm Trà.
Lâm Trà cảm thấy bản thân vô duyên vô cớ nhận đồ của Lục Yên Yên cũng không tốt, cũng may gần đây cô nhận không ít việc, cũng kiếm được chút tiền, vì vậy định mua quà tặng cho Lục Yên Yên.
Bên thương hiệu đặt túi ở ngay trung tâm cửa hàng, thoáng cái hấp dẫn sự chú ý của Lâm Trà. Túi xách da cá sấu, ở ngoài còn khảm các loại bảo thạch, vừa nhìn là biết vô cùng đắt đỏ, rất thích hợp với đại tiểu thư!
Lâm Trà đưa tay muốn lấy túi xách, đột nhiên Triệu Viện Viện một bước dài đi lên, cướp đi cái túi xách kia trước mặt Lâm Trà.
"Cái túi này, tôi muốn."