"Triệu tiểu thư, Trần tiểu thư, xin chào, cái túi này là sản phẩm mới số lượng có hạn ở cửa hàng chúng ta, trên toàn cầu chỉ có ba cái, chúng có giá ba trăm tám mươi vạn, xin hỏi hai vị tiểu thư muốn thanh toán qua điện thoại di động hay là quẹt thẻ?"
Triệu tiểu thư, Trần tiểu thư...
Lâm Trà nhạy bén nghe được hai cái tên này.
Cô nhớ rõ gần đây có hai người hầu luôn đi theo bên cạnh Lâm Sở Nhu, có một người họ Triệu, một người khác họ Trần... Chính là hai nữ minh tinh đã giẫm lên váy Phương Nguyệt Dao lần trước!
Lâm Trà hơi híp mắt.
[Thì ra là các người. ]
Mà giờ này khắc này, Triệu Viện Viện và Trần Di đều mở to mắt.
Ba trăm tám mươi vạn? Cái túi này sao?
Lúc ấy Triệu Viện Viện chỉ lo tranh chấp với Lâm Trà, thật đúng là không chú ý tới cái túi này. Bây giờ nhìn thấy hoa văn da cá sấu phía trên còn có kim cương sáng chói, cô ta mới ý thức được cái túi này có giá trị xa xỉ tới nhường nào.
Lúc đầu bọn họ còn cảm thấy Lâm Trà chắc chắn sẽ không nhìn trúng túi xách đắt đỏ này, vì vậy mới vội vã tiến lên cướp lấy như vậy.
Không ngờ tới, cái túi này vậy mà lại có giá hơn ba trăm vạn!
Trong nhà Triệu Viện Viện và Trần Di không thiếu túi xách xa xỉ, nhưng đều là túi xách nhỏ mấy vạn đồng thuận tay thì mua.
Món vượt qua mười vạn, ít nhiều vẫn phải nhíu mày một chút, mà túi xách này tới ba trăm tám mươi vạn, các cô ta sao có thể mua nổi!
Hai người đối mặt nhìn nhau, hận không thể nuốt lời vừa nói ra vào trong bụng.
Nhân viên thấy hai người im lặng, chỉ cười híp mắt hỏi một câu: "Triệu tiểu thư, Trần tiểu thư, xin hỏi hai người muốn queẹt thẻ, hay là thanh toán qua điện thoại đây?" Túi xách vẫn còn ở trên tay Triệu Viện Viện, Trần Di đã kịp phản ứng, lập tức nói: "Chị Viện Viện, không phải chị vẫn luôn muốn một túi da cá sấu như vậy sao?"
Triệu Viện Viện càng trừng mắt lớn hơn, trong lòng thầm mắng một câu Tiện nhân, rồi lại tươi cười vô cùng đáng yêu: "Tiểu Di, hôm nay không phải em kéo chị đi dạo phố, nói là muốn mua túi xách sao!"
"Chị Viện Viện cầm trên tay lâu như vậy, em biết chị chắc chắn rất thích, em sẽ không cướp của chị đâu!"
"Chị biết em rất thích da cá sấu, chắc chắn em sẽ thích cái túi này!"...
Túi xách hàng hiệu ở giữa hai người, cô đẩy cho tôi, tôi đẩy cho cô, rõ ràng là túi xách trị giá hơn trăm vạn, mà giờ phút này lại biến thành củ khoai lang phỏng tay.
Lâm Trà nhàm chán ngáp một cái.
Lúc không có gì có thể cùng chung kẻ thù, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt quả nhiên đều là hàng nhựa!
Có điều Lâm Trà thích xem loại chị em plastic này cắn xé lẫn nhau này.
Thấy hai người vẫn còn tươi cười khả ái, chưa trở mặt nhau, Lâm Trà lại thêm mắm dặm muối nói một câu: "Triệu tiểu thư, tôi thấy hay là cô lấy cái túi này đi!"
Triệu Viện Viện tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trà: "Cần cô quản sao!"
Lâm Trà sao lại phiên như vậy chứ!
Trong lòng Trần Di vô cùng đắc ý.
May mắn vừa là cô ta chậm hơn Triệu Viện Viện một bước, nếu không lúc này người phải mua túi xách chính là cô ta! Túi xách hơn ba trăm vạn, dù có quẹt thẻ tín dụng cũng không lấy được ra nhiều tiền như vậy!
Không ngờ, câu tiếp theo Lâm Trà lại nói: "Chủ yếu là vì, gần đây không phải Trần tiểu thư mua thủy quân bôi nhọ Triệu tiểu thư sao, vì muốn thoát khỏi chuyện giãm lên váy Phương Nguyệt Dao trên thảm đỏ.
Tôi đoán Trần tiểu thư hẳn là tốn nhiều tiền để tăng quan hệ, tất nhiên trong túi chẳng còn bao nhiêu sẽ không mua nổi túi này đâu!"
Triệu Viện Viện: "!" Cô ta lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía Trần Di: "Cô mua thủy quân bôi nhọ tôi sao!"
Khó trách hai người đồng thời giãm lên váy Phương Nguyệt Dao khiến Phương Nguyệt Dao bị ngã, mà kết quả chỉ có Triệu Viện Viện bị mắng trên mạng!
Lúc trước Triệu Viện Viện vẫn cho rằng bản thân nổi tiếng hơn Trần Di, nên mới bị nhục mạ nhiều hơn không ngờ tới Trần Di vậy mà lại âm thầm mua thủy quân, nhắm thẳng mũi tên về phía cô ta!