Đúng thật là Lục Yên Yên không thể tiếp nhận chuyện vị hôn phu của mình cùng nữ nhân khác lăn giường. Cho nên sau khi nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, cô ấy không chút do dự trước tiên đá văng cửa phòng Hạ Vân Tề sau đó nhanh chóng vọt vào!
Đèn trong phòng sáng lên, hai người trong phòng cá nước vui vẻ, đòi hỏi lẫn nhau. Mặc dù trước mắt một mảnh sáng ngời, cũng không ngăn cản hai người tiếp tục động tác.
Hạ Vân Tề bị chuốc thuốc, vẻ mặt mê ly điên cuồng hôn lên môi Lâm Sở Nhu.
Ngược lại Lâm Sở Nhu rất tỉnh táo. Nhìn thấy Lục Yên Yên vọt tới, khóe miệng cô ta nhếch lên, cố ý ôm chặt Hạ Vân Tề.
Khiêu khích trực tiếp.
Cô ta nhìn Lục Yên Yên mặt lạnh nhướng mày cười, ánh mắt khinh miệt.
Nhìn xem, người đàn ông của cô, bây giờ là của tôi!
- Nếu Lục Yên Yên có thể đọc được tiếng lòng của Lâm Sở Nhu thì cô tin chắc, ánh mắt kia của Lâm Sở Nhu tuyệt đối là có ý này.
Người thắng làm vua. Trong tình yêu tay ba giữa hai người phụ nữ và một người đàn ông, người đạt được tình yêu của người đàn ông chính là vua.
Lâm Sở Nhu vẫn cho là như vậy.
Cho nên khi nhìn thấy Lục Yên Yên vọt tới, cô ta càng thêm đắc, càng thêm khiêu khích.
Từ khi trở lại nhà họ Lâm tới nay, cô ta không bao giờ có thể thắng nổi Lục Yên Yên. Sau khi cô ta rơi xuống nước ở lễ đính hôn của Lục Yên Yên, khiến cô ta vô cùng xấu hổ, còn làm cô ta bị Hạ Vân Tề ghét bỏ.
Nhưng trong nháy mắt này, Lâm Sở Nhu đã thắng.
Cô ta chiếm được tất cả tình yêu của Hạ Vân Tề nhưng Lục Yên Yên cái gì cũng không cóiI
Lục Yên Yên nhìn vê phía Lâm Sở Nhu. Thật lâu sau, cặp mắt yên lặng như nước đọng kia hơi cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên. Lâm Sở Nhu dừng lại, chú ý tới đôi môi nhếch lên như có như không của Lục Yên Yên. Cô ấy không lên tiếng nhưng Lâm Sở Nhu nhìn ra ý tứ của đôi môi cô ấy - -
"Quả thật tôi không được Hạ Vân Tề yêu."
"Nhưng tôi có tiên của anh ta!"
Lâm Sở Nhu:???
Lâm Sở Nhu lộ vẻ mờ mịt.
Tiền nào? Hạ Vân Tề là của cô ta. Về sau tất cả nhà họ Hạ đều là của cô tal
Lục Yên Yên rốt cuộc còn đắc ý cái gì? Có phải cô ta quá sảng khoái nên hoa mắt nhìn lầm rồi không?
Nhưng ngay sau đó, Lục Yên Yên lấy ra camera mà chương trình giải trí vẫn đang chụp lén kia quay ống kính nhắm ngay Lâm Sở Nhu, chứng minh cho Lâm Sở Nhu thấy cô ta không có hoa mắt!
[!!!]
[Chúa ơi, tôi đã thấy gì!]
[Lâm Sở Nhu và Hạ Vân Tề ngủ cùng một chỗ]
[Đậu má đậu má đậu mái Đại tiểu thư cùng Hạ Vân Tề mới đính hôn bao lâu mà Hạ Vân Tề đã ngoại tình?!
[Còn có biểu cảm vừa rồi Lâm Sở Nhu rõ ràng là khiêu khích! câu dẫn vị joon phu của người khác, còn ngủ với đối phương lại khiến cho cô ta đắc ý như vậy sao?]
[Thật ghê tởm, hôm nay ban ngày mọi người còn khen Lâm Sở Nhu người đẹp lương thiện. Thiện ở chỗ nào. Làm tiểu tam thiện lương sao?]
[Ha haha_ Ý cuộc sống ăn dưa }_ không bao giờ khiến tôi thất vọng.
Tôi đã biết ngồi xem phát sóng trực tiếp nhất định sẽ có dưa]
[Đại tiểu thư còn rất có trách nhiệm khi cầm ống kính. Chỉ có thể nhìn thấy hai người ở trên giường, còn mấy bộ phận nhạy cảm cũng không nhìn thấy... Nói như vậy phòng phát sóng trực tiếp cũng sẽ không bị khóal]
[Dù sao cũng đã chứng kiến nhiều lần bắt gian, quen tay hay việc... ] Động tác của Lục Yên Yên rất mạnh mẽ. Nhất là âm thanh cô ấy tạo ra lúc đạp cửa rất lớn, làm tất cả nhóm khách mời bừng tỉnh mặc vội áo khoác, hăng hái bừng bừng chạy tới ăn dưa.
Quần chúng ăn dưa chính giờ phút này đã chuyển đến băng ghế nhỏ, từ trong túi móc ra hạt dưa, bắt đầu chia sẻ cùng vây xeml
Lâm Trà thoải mái ngồi trên ghế Chu Trạch Hủ mang tới, từ trong tay Giang Minh Khải lấy mấy hạt dưa. Mấy người ăn dưa ngồi thành một hàng, nhàn nhã xem kịch.
Mà hệ thống như quả cầu tròn kia đang nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Lâm Trà.
Tình huống gì đây?!
Lục Yên Yên kiêu ngạo như vậy! Làm sao cô ấy có thể thừa nhận mình bị người ta cắm sừng!
Cô ấy còn phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình! Cô ấy điên rồi sao! Cô ấy không sợ mất mặt sao!