Sau khi Lục Yên Yên nhận 20% cổ phần của tập đoàn Hạ thị, các cổ đông thấy nhà họ Hạ chống lưng vào tập đoàn Lục thị nên lại có lòng tin với Hạ gia. Bởi vậy giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ thị và tập đoàn Lục thị đều tăng lên.
Nhưng Lâm Sở Nhu cũng là một trong những đương sự ngoại tình. Hơn nữa cô ta còn là tiểu tam bị người ta ghét bỏ nhất.
Giá cổ phiếu của Lâm thị cũng vì cô ta mà giảm mạnh.
Trong thư phòng, Lâm Chiêu Dật thiếu chút nữa điên rồi. Sách vở cùng bình hoa bị anh ta ném đầy trên đất.
"Tôi cho cô tiếp xúc với Hạ Vân Tề là muốn cô bám vào cây đại thụ là Hạ thị chứ không phải để cô hủy hoại nhà họ Lâm!"
Lâm Sở Nhu gào khóc, trong khoảng thời gian này cô ta không dám lên mạng, cũng không dám ra ngoài.
Chỉ cần xuất hiện ở nơi có người, Lâm Sở Nhu đều có thể cảm giác được tâm mắt những người chung quanh chỉ trỏ, mắng cô ta là tiểu tamI
"Chỉ có một biện pháp cuối cùng. Cô chia tay Hạ Vân Tề đi!"
Lâm Chiêu Dật nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ có như vậy, nhà họ Lâm mới có khả năng thoát khỏi bế tắc này!"
"Không! Không được!" Lâm Sở Nhu thét chói tai.
Cô ta biết Hạ Vân Tê là nam chính của thế giới này. Nếu là nam chính thì những rắc rối này chỉ là tạm thời thôi. Nếu bây giờ cô ta chọn rời bỏ Hạ Vân Tề thì sau này Hạ Vân Tề trở về nhà họ Hạ sẽ trả thù cô ta đầu tiên.
Lâm Chiêu Dật căm giận nói: "Nếu cô không cùng nó chia tay thì các ngươi đều cút ra khỏi nhà họ Lâm cho tôi!
*
Đêm giao thừa, thành phố Hải Thị rơi xuống trận tuyết thứ ba trong hôm nay. Tuyết trắng ào ào phủ kín thành phố rực rỡ. Sông Cẩm Giang dài dằng dặc uốn lượn như một con rắn quấn quanh thành phố, lạnh lẽo thấu xương.
Lâm Sở Nhu và Hạ Vân Tề cuộn mình trong căn phòng thuê nhỏ không đến 30 mét vuông. Nơi này không có hệ thống sưởi hơi, cũng không có bữa tối giao thừa mỹ vị. Hơn nữa bởi vì ở vùng ngoại ô thành phố nên cũng không đặt được đồ ăn bên ngoài.
Khi căn phòng trọ bị mất điện vì chưa kịp trả tiền điện nước, lòng Lâm Sở Nhu như tro tàn.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng. Chung quanh đều là tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ con. Chỉ có trong căn phòng cho thuê này, lạnh lẽo đến dọa người.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, cả người Hạ Vân Tề toàn mùi rượu, thất tha thất thểu đi vào trong phòng thuê.
Lâm Sở Nhu vội vàng đỡ anh ta, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong cuối cùng: "Thế nào, tập đoàn Triệu thị quyết định đầu tư chưa?"
Hạ Vân Tề mặc một bộ âu phục giá rẻ, giận dữ đem cặp công văn ném ra ngoài. Vì không để ý nên cặp công văn sượt qua má Lâm Sở Nhu làm khuôn mặt từng mềm mại của cô ta lưu lại một vết đỏ chói mắt.
Hạ Vân Tề phẫn nộ mắng to: "Nhất định là ông nội bày mưu đặt kết Là ông bức bách những người kia, không cho bọn họ giúp tôi! Nếu không phải ông âm thầm gây trở ngại cho thì với lấy năng lực của tôi làm sao có thể không lấy được đầu tư!"
Lâm Sở Nhu nghe vậy thì trái tim lạnh đi một nửa. Cô ta chán nản ngồi dưới đất giống như không thấy gì mặc cho cảm giác lạnh lẽo trên mặt đất đ.â.m vào xương tủy.
Hai tháng qua, Hạ Vân Tề tìm rất nhiều nhà đầu tư.
Nhưng không một ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Nếu là quá khứ, Lâm Sở Nhu tin tưởng lão gia nhà họ Hạ một tay che trời đang cố ý rèn luyện Hạ Vân Tề, không để cho anh ta dễ dàng thành công.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, nhà họ Hạ đã không còn năng lực này.
Thật ra Hạ Vân Tề cũng không phải thiên tài thương mại như mọi người hay ca ngợi. Hoặc là nói, bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, Hạ Vân Tề đã mất đi thiên phú cùng năng lực tùy thời khống chế giới thương nhân như trong quá khứ. Giống như cô ta.
Bọn họ đã không còn là con cưng của thế giới này, cũng không phải là nam nữ chủ gì nữa.
Đêm giao thừa đêm hôm đó, Hạ Vân Tề ở trong phòng thuê tối tăm uống đến say mèm mà Lâm Sở Nhu đã thu thập tất cả hành lý một mình rời đi!
Hệ thống tận mắt nhìn thấy hào quang của nam nữ chính dần dần biến mất, quanh người bọn họ trở nên mờ mịt như không, không khác gì bất kỳ người qua đường nào trong thế giới nhỏ bé này.