Quân Tử sau khi lấy lại được sức lực thì rất hùng dũng oai vệ mà bước ra ngoài đi tìm A Vĩ ở tầng hai.
A Vĩ là một nhóc mọt sách nhỏ, thành tích học tập rất tốt, là thành phần rất hiếm có trong tòa nhà, là một đứa trẻ không bị cha mẹ quản thúc quá nghiêm khắc, học cùng lớp với Quân Tử.
"Hai đứa trẻ này, còn cùng nhau ganh đua nữa chứ."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
"Có người cùng học mới tốt chứ." Đường Văn Sinh cầm lấy quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt cho Phong Ánh Nguyệt.
Thời tiết hôm nay nắng khá gắt, đặc biệt là vào buổi chiều, Phong Ánh Nguyệt lại làm liên tiếp ba tờ đề liền, khoảng thời gian còn lại khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi.
"Vào trong ngủ một chút đi."
"Vâng ạ."
Cô thật sự không thể cố gắng lâu hơn một chút nào nữa.
Phong Ánh Nguyệt vừa ngáp vừa đi vào trong phòng ngủ, còn Đường Văn Sinh thì kéo lại rèm cửa, sau khi xuống tầng, đạp xe đạp đi tới nhà của một người cách đó năm kilomet.
"Đến đây."
Người mở cửa là một ông lão, mắt trái khi còn trẻ đã bị người ta đánh hỏng mất, chỉ còn lại một con mắt để nhìn đời, ông ấy đã có tuổi rồi, khi đi lại cũng đã phải dùng đến gậy chống: "Tôi vốn cũng đã phơi gần xong rồi, đang nghĩ xem khi nào thì cậu sẽ đến lấy đồ đây."
Đường Văn Sinh đến để lấy chiếu ngủ mùa hè.
Ông lão bị mù một mắt cả đời chưa từng lập gia đình, không con không cái, nhưng ông ấy có một tay nghề làm chiếu rất tốt, người đến tìm ông để mua chiếu cũng không hề ít.
Nhưng chính vì hàng làm được rất chất lượng, dùng mười năm cũng không có vấn đề gì, vậy nên việc kinh doanh cũng cứ nhàng nhàng như vậy.
Đường Văn Sinh được người khác giới thiệu tới đây, nên mới đến để nhờ ông ấy làm cho một chiếc.
"Vốn dĩ cháu cũng muốn đến từ hôm qua rồi, nhưng hôm nay lại đúng vào ngày nghỉ phép nên cháu mới đến vào hôm nay."
"Được được được, cậu cứ xem đi, có hài lòng hay không?" Nói về tấm chiếu này, thực ra cha Đường sống cả đời người cũng biết cách làm, nhưng chỉ là để dùng trong gia đình, chiếu làm ra có phần thô ráp, trông giống như mấy đồ dùng để hót rác ở nhà vậy, đều là do ông ấy làm, có xấu xí một chút cũng không sao.
Tấm chiếu mà ông lão hỏng một mắt làm ra, vừa đẹp mắt vừa phẳng phiu, cầm trên tay cũng không có cảm giác thô ráp.
Cực kỳ tốt.
Một tấm chiếu to như vậy, cũng chỉ có năm hào.
Đường Văn Sinh thanh toán xong bèn buộc gọn chiếu, rồi cột lại ở phía yên sau, lái xe quay về nhà.
Lúc về đến dưới tầng, anh mượn thùng nước của nhà chị dâu Vương, cọ rửa sạch sẽ mặt ngoài mặt trong của chiếu, rồi đem phơi trên bờ đê, bởi vì nắng to, nên chưa đầy bao lâu sau thì tấm chiếu cũng đã được phơi khô.
Anh lại cuộn nó lại rồi vác lên tầng năm.
Phong Ánh Nguyệt vẫn đang mơ màng ngủ, vừa nghe thấy có tiếng người bước vào liền ngồi dậy: "Văn Sinh?"
"Là anh." Đường Văn Sinh nghe thấy tiếng gọi của cô, bèn dứt khoát tiến vào phòng ngủ: "Tấm chiếu anh nói trước kia đã được làm xong rồi, anh vừa mới đi lấy về, cũng đã cọ sạch rồi phơi khô, bây giờ anh trải lên giường nhé?"
Não của Phong Ánh Nguyệt vẫn còn hơi mơ màng, sau khi ngồi ngây ngốc một lúc trên giường xong, mới chịu đứng thẳng dậy, Đường Văn Sinh cũng không cần cô hỗ trợ, rất nhanh đã có thể trải chiếu lên trên giường.
"Em thử xem."
Đường Văn Sinh cười nói.
Phong Ánh Nguyệt tỉnh táo lại rồi nằm thử lên trên đó: "Mát quá! Hơn nữa cũng không có dằm đ.â.m vào người!"
"Tay nghề của ông lão bị hỏng một mắt vẫn luôn được mọi người tán thưởng, anh đặt làm từ nửa tháng trước, mỗi ngày sau khi bện xong ông ấy đều đem đi phơi nắng, làm như vậy sẽ dùng được rất lâu."
"Một tấm chiếu tốt như vậy mà chỉ có năm hào," Phong Ánh Nguyệt cảm thán một câu: "Em nghe chị dâu Triệu nói, tấm chiếu của nhà bọn họ, từ lúc chuyển đến nhà ngang vẫn luôn được dùng, vậy mà cũng không hỏng chút gì hết."
Đường Văn Sinh ngồi ở một bên giường, cầm lấy quạt hương bồ khẽ quạt cho cô: "Đúng rồi."
"Văn Sinh! Văn Sinh! Buổi tối chiếu phim điện ảnh nhớ xuống nhà xem nhé!"
Giọng nói của Triệu Thiên từ bên ngoài truyền tới, Đường Văn Sinh đứng dậy đi ra ngoài, Phong Ánh Nguyệt vừa nghe đến chuyện sẽ chiếu phim điện ảnh, cũng theo đó mà đi ra ngoài.