Tống Chi gửi thư 2
Cất sách vào túi, Đường Văn Sinh xách túi đi cùng Phong Ánh Nguyệt bọn họ ra khỏi tiệm sách, thấy bên kia có bán hạt dẻ ngào đường, Phong Ánh Nguyệt đi qua mua hai túi, một túi cho Vĩnh Bình, một túi khác để bọn họ ăn.
Vĩnh Bình vô cùng ngượng ngùng, lúc nhận lấy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, bị Đường Văn Sinh xoa đầu đinh một hồi.
Chặng về cũng đi con đường kia, trí nhớ của hai người cũng tính tốt, đã nhớ rõ đường đi rồi.
Nhưng khi về đến nhà, Phong Ánh Nguyệt vẫn lấy giấy để ghi lại tuyến đường, nói với Đường Văn Sinh đang nhóm bếp lửa bên cạnh: "Nếu như quên thì xem cái này."
"Được."
Đường Văn Sinh cười đáp lời.
Sau khi nhóm bếp lò xong, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ngồi giữa phòng khách để đọc sách vừa thuê về.
Đọc sách khiến thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã sắp giữa trưa, giữa trưa cậu Lưu không quay về ăn cơm, ông ấy ăn ở căng-tin, vậy nên hai người nấu mì trứng gà để ăn, ăn xong thì dọn dẹp lại nhà bếp rồi ra ngoài tản bộ.
Lúc ra thì nhìn thấy Vĩnh Bình đứng ở cổng sân nhà mình, nhìn mấy cô bé đang nhảy dây chun trong ngõ nhỏ với vẻ hơi hâm mộ.
"Vĩnh Bình, có thể phiền cháu dẫn chúng ta đi dạo ở hẻm Trường Nhai được không? Ví dụ như đi thế nào để tới hai trường đại học kia nhanh hơn?"
Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
Hai mắt Vĩnh Bình sáng ngời, quay đầu kêu một tiếng bà nội, sau khi nói một tiếng với thím Lâm thì theo chân bọn họ đi ra ngoài.
Lúc thím Lâm đi ra thì Vĩnh Bình bọn họ đã đi được một lát rồi.. Harry Potter fanfic
Ông cụ ở nhà đối diện đang ngồi trước cửa nhà mình, cầm trong tay gậy chống.
"Hai vợ chồng trẻ kia đều là người tốt." Ông cụ cười rồi chỉ vào mấy cô bé, sau đó nói với thím Lâm.
Thoáng cái thím Lâm đã hiểu ra ngay, chân của Vĩnh Bình nhà bà ấy có tật, ngày xưa sức khỏe cũng không tốt nên luôn giữ thằng bé ở nhà không cho ra ngoài chơi, vậy nên không thân thiết lắm với đám trẻ trong ngõ, hơn nữa còn có vài nhà dặn con mình không cho bọn chúng tiếp xúc nhiều với Vĩnh Bình, thế nên Vĩnh Bình chỉ có thể lén lút xem người khác chơi thôi.
"Đúng vậy, toàn là người tốt."
Nhớ tới hạt dẻ ngào đường mà Vĩnh Bình mang về, thím Lâm đứng một lát rồi đóng cửa sân đi ra ngoài.
Chờ tới khi Phong Ánh Nguyệt bọn họ trở về đã là một tiếng sau. Thím Lâm không ở nhà, Phong Ánh Nguyệt bảo Vĩnh Bình theo bọn họ vào nhà sưởi ấm.
Vĩnh Bình vui vẻ hân hoan đi theo, chờ tới khi thím Lâm trở về thì thấy bên sân nhà họ mở một cánh cổng, cười tủm tỉm đứng trước cổng sân hô một tiếng.
Đường Văn Sinh và Vĩnh Bình cùng bước ra khỏi nhà phía đông, thím Lâm vẫy tay với Vĩnh Bình, Vĩnh Bình chạy tới nắm tay bà ấy.
"Tiểu Đường, buổi tối dẫn vợ cháu sang đây ăn ăn tối chung nhé, bảo lão Lưu đi cùng luôn, đừng từ chối."
Thím Lâm đã nói thế, tất nhiên Đường Văn Sinh sẽ đồng ý rồi.
Lúc Phong Ánh Nguyệt ra khỏi bếp thì không thấy Vĩnh Bình đâu, còn nghe Đường Văn Sinh nói chuyện buổi tối sang nhà cách vách ăn cơm.
Vừa rồi cô đang nhồi bột, buổi tối tính hấp bánh bao bao cuốn: "Vậy để lát nữa em hấp bánh bao cuốn xong rồi mang sang đó ăn chung."
Đường Văn Sinh gật đầu, thấy tóc cô hơi rối nên dắt cô vào nhà chính, sau đó lấy lược gỗ ra buộc tóc lại cho cô.
Vẫn dùng cái kẹp tóc hình bươm bướm kia.
Sắp sáu giờ, cậu Lưu chạy xe đạp vui vẻ hớn hở về nhà, kết quả khi dừng lại trước cửa nhà mình thì phát hiện cửa bị khóa rồi, ông ấy lập tức sửng sốt.
Sau đó xuống xe đạp, chuẩn bị vào sân nhà mình thì chú Lâm tò mò nhìn sang: "Sao thế?"
"Trong nhà không có người." Cậu Lưu vừa nói vừa móc chìa khóa ra tính mở cửa.
"Ông Lưu, bà nội mời ông buổi tối sang đây ăn cơm." Lúc này Vĩnh Bình chạy chậm ra, nắm lấy tay ông nội nhà mình, cười nhìn cậu Lưu rồi nói.
Lúc này Đường Văn Sinh cũng đi ra, gọi một tiếng cậu cả, cậu Lưu hiểu ngay là chuyện gì đang diễn ra, cười tủm tỉm đáp lời, mở cổng sân dựng xe đạp gọn gàng, lại xách một bình rượu đi ra, đóng cửa sân lại mới vào sân của nhà họ Lâm.
Lúc này Phong Ánh Nguyệt đang giúp đỡ dưới bếp.
Nhân khẩu ở nhà họ Lâm có vẻ đơn giản, vợ chồng thím Lâm chỉ có hai đứa con trai, con cả là thanh niên trí thức xuống nông thôn, con út thì làm kế toán ở một nhà máy, còn Vĩnh Bình thì không phải con cháu nhà họ Lâm, thằng bé bị người ta bỏ lại ở đầu hẻm Trường Nhai.
Một đứa bé nho nhỏ, trên người chỉ quấn một lớp vải bố, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu vậy.
Hôm đó đúng lúc thím Lâm bắt gặp vào sáng sớm, vài ngày sau vẫn không tìm được là ai bỏ con, ban đầu Cục cảnh sát tính đưa thằng bé tới cô nhi viện, nhưng thím Lâm và chú Lâm cảm thấy nếu đã có duyên thì đó chính là con cháu nhà họ Lâm, vì thế nên giữ lại.
Mãi đến nửa tháng sau mới phát hiện hai chân thằng bé không dài bằng nhau, chân phải ngắn hơn một chút.
Bọn họ đoán, có lẽ đây là nguyên nhân khiến Vĩnh Bình bị vứt bỏ.