Thiên phú hội họa 3
Sau khi phát hiện bên trong có thư của Vĩnh Bình, Nguyên Đản càng hớn hở hơn: "Vĩnh Bình nói anh ấy và bạn của mình lăn vòng được hạng nhất, còn nói người nhà gây gổ khiến một người bỏ nhà ra đi rồi nên anh ấy rất buồn."
Mẹ Đường nghe cậu nhóc thuật lại trôi chảy như vậy nên bà cũng tò mò đi tới nhìn xem liền phát hiện trên tờ giấy có rất nhiều hình vẽ to nhỏ, có mấy đứa bé lăn vòng sau đó trên đầu một người trong số đó ghi số "1" và một người bạn nhỏ đứng khóc ở bên cạnh, một người lớn khác bước ra ngoài cửa.
"Thì ra là có ý nghĩa như vậy."
Mẹ Đường gãi đầu: "Vẽ đẹp lắm, rất sinh động, phía dưới có nghĩa là gì?"
Một đám người vây quanh một nồi cá, hai người trong số họ có con số "0" trên đầu.
"Anh Vĩnh Bình nói, mẹ làm cá cho họ ăn, hai người này chính là cha và mẹ."
Nguyên Đản vui vẻ chỉ vào hai người có số trên đầu.
"Vì sao trên đầu lại có cái này?"
"Bởi vì con tên là Nguyên Đản, trên đầu cha mẹ có quả trứng nghĩa là họ là cha mẹ của Nguyên Đản."
Nguyên Đản hiểu rõ nói.
Mẹ Đường: “… Ồ.”
Phong Ánh Nguyệt cũng phát hiện Vĩnh Bình rất có thiên phú về phương diện này, vì thế cô liền nói với thím Lâm.
Thím Lâm để chuyện này ở trong lòng, bà ấy đến chỗ có điện thoại sau đó gọi đến nơi làm việc của chú út Lâm, đến khi chú út Lâm chạy tới bắt máy liền nghe tiếng của mẹ ở đầu dây bên kia kêu anh ấy xin nghỉ phép trở về một chuyến để bàn bạc về chuyện của Vĩnh Bình.
Chú út Lâm vốn không muốn trở về vì sợ mình sẽ bị lừa, nhưng sau một hồi suy đi tính lại thì vẫn nên trở về thì hơn.
"Đưa Vĩnh Bình đến chỗ thầy Từ học vẽ sao?"
Sau khi nghe cha mẹ nói, chú út Lâm có chút kinh ngạc.
Thầy Từ sống ở ngõ số ba, là một giáo viên dạy vẽ, nhưng chỉ vì một chút "hiểu lầm" trước đây liền bị đưa đến nhà giam cải tạo, trong khoảng thời gian đó, vợ của thầy Từ bị bệnh qua đời, con gái của ông ấy không bỏ cuộc mà bôn ba ở khắp nơi mới giành được cơ hội đón thầy Từ về.
Nhưng kể từ đó, ông ấy không bao giờ đến trường học nữa, chỉ ở nhà chăm cháu trai. "Đúng vậy, con nhìn thử hình mà Vĩnh Bình vẽ đi, nó không được ai dạy hết, nếu không phải chị dâu Phong của con nhắc nhở mẹ thì mẹ cũng chẳng biết đâu."
Thím Lâm cho anh ấy xem bức tranh.
"Nhưng cha mẹ vẫn còn đang băn khoăn, con nghĩ sao? Nếu được thì chúng ta sẽ đưa thằng bé đến đó, học phí thì cha mẹ sẽ lo, con không cần lo lắng."
Chú út Lâm dĩ nhiên là đồng ý, anh ấy còn bày tỏ rằng mình cũng muốn phụ một ít tiền nhưng bị thím Lâm từ chối.
Lúc Vĩnh Bình nhận được thư vẽ của Nguyên Đản thì cậu bé đã đến chỗ thầy Từ học rồi.
Sau khi thím Lâm nhìn tranh vẽ của Nguyên Đản, bà ấy cảm thấy cậu nhóc cũng rất có thiên phú: "Nếu không thì kỳ nghỉ hè dẫn nó đến đây đi, để nó đến học chỗ thầy Từ một ít có được không?"
Phong Ánh Nguyệt có chút xao động, vì vậy cô liền bàn bạc với Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh nói: "Để coi nó có hứng thú hay không đã, lúc trước Vĩnh Bình không vẽ thư thì cũng rất thích vẽ tranh, nhưng thằng bé thích thì không có nghĩa là Nguyên Đản cũng vậy."
"Cũng đúng."
Thời gian tiếp theo, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều cố hết sức trong các cuộc thi, trong đó có một vài thành tích không tệ, có người chỉ được tặng quà vì đã tham gia.
Môn nào dễ hơn thì họ tham gia tranh tài môn đó, cuộc sống từ đó ấm no, hạnh phúc.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên ở đại học đã đến, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh quét dọn nhà họ Lưu từ trong ra ngoài một lần, thậm chí còn lấy quần áo mùa đông ra giặt rồi phơi nắng, cuối cùng xếp chồng từng cái vào trong hòm.
Lúc này, họ mới tạm biệt cậu Lưu quay về huyện.
Khi họ đến nhà ngang, mẹ Đường đã dẫn Nguyên Đản về quê.
Nhưng họ có giữ chìa khóa, hai người về đây chủ yếu là đi thăm vài người bạn cũ, vì vậy cũng không cần quá vội vàng.
Tống Chi mang một cái bụng bự, kéo Phong Ánh Nguyệt tới nói chuyện: "Em nhớ chị muốn chết! Hai ngày trước em còn định viết thư cho chị, nhưng anh Quân nói có thể mấy ngày nữa hai người sẽ về tới đây nên em mới không viết nữa."
Phong Ánh Nguyệt mỉm cười: "May là cô không viết chứ nếu không lại lãng phí tem mất rồi."
Thím Điền và những người khác đều kéo tới nhà thăm bọn họ, chị dâu Triệu thì không có ở nhà nhưng vẫn có Triệu Thiên tới đây dùng bữa với họ.
"Cãi nhau nên về nhà cha vợ ở mấy ngày rồi." Triệu Thiên uống một ngụm rượu: "Dạo gần đây cứ gây gổ với nhau mãi, nếu không phải vì Niếp Niếp chưa được nghỉ thì cô ấy đã sớm bỏ đi rồi."