Mẹ cháu không nghe lời 3
Lưu Phân đi vào sân, phát hiện trong nhà sạch sẽ, được dọn dẹp còn tốt hơn lúc cô ấy còn ở nhà, bên góc tường còn có mấy chậu phong lan.
Trong nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Mà càng làm cho Lưu Phân cảm động chính là, mặc dù bọn Phong Ánh Nguyệt ở đây lâu như vậy, nhưng bọn họ cũng không cho cô ấy một loại cảm giác như mình là khách, mà là rất tôn trọng cô ấy, điều này làm cho cô ấy cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Mẹ Đường còn giúp chăm sóc Quải Quải, Nguyên Đản cũng chọc Quải Quải vui vẻ, mặc dù biết con bé không thể nói chuyện, cũng không hỏi quá nhiều, đưa con bé cùng đi chơi.
Liêu Thiên Cường ngồi ở bên cạnh bếp lò, nhìn lướt qua những người đang ngồi nói chuyện xung quanh bếp lò, sờ sờ bụng của mình nói với Đường Văn Sinh ở bên cạnh: “Tài nấu nướng của em dâu thật sự rất tốt, cậu có lộc ăn đó.”
“Đúng vậy.”
Đường Văn Sinh có hơi kiêu ngạo gật đầu: “Cô ấy thật sự rất tốt, hiếm có khó tìm.”
“Đúng đúng đúng, cậu cứ đắc ý đi.” Liêu Thiên Cường sờ cằm: “Cũng không biết khi cậu cả trở về nhìn thấy Phân Tử sẽ có biểu cảm gì.”
Biểu cảm gì?
Cậu Lưu vui vẻ đạp xe vào ngõ nhỏ sau khi tan ca, thấy rất nhiều người cười với ông ấy, bảo ông ấy nhanh chóng về nhà.
Ông ấy còn nghĩ có phải cháu dâu lại nấu món gì ngon hay không, đến cửa nhà, ngửi thấy mùi thịt kho, ông ấy nhếch miệng cười, quả nhiên là chuyện tốt.
Kết quả vừa đẩy cửa viện đi vào, phát hiện Nguyên Đản dẫn theo một cô bé đang lăn vòng sắt ở trong sân, cô bé này nhìn vô cùng lạ mắt nhưng lại làm cho ông ấy cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc.
“Búp bê nhỏ này là ai vậy?”
Nguyên Đản không trả lời, chỉ ôm cô bé lên, sau đó cười tủm tỉm đưa đối phương cho cậu Lưu: “Ông cậu, ông bế đi.”
Cậu Lưu rất thích trẻ con, nghe vậy đương nhiên nhận lấy: “Sao lại nhẹ như vậy? Gầy quá, phải ăn nhiều một chút.”
Quải Quải có hơi sợ hãi nhưng cũng không giãy giụa, bởi vì mẹ đã từng nói đây là ông ngoại.
Thấy con bé không nói lời nào, cậu Lưu còn đang nghi hoặc, thấy Nguyên Đản đi vào trong bếp, ông ấy cũng muốn biết đứa nhỏ này là ai, vì thế ôm đứa nhỏ đuổi theo.
“Cậu cả.” Liêu Thiên Cường đi ra từ nhà chính.
Nhưng cậu Lưu lại hết sức kinh ngạc và vui mừng: “Thiên Cường! Đây là của nhà cháu sao?”
Anh ấy nhìn về phía đứa bé trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-319.html.]
“Xem như là vậy đi.”
Liêu Thiên Cường cười ha ha, lại nhìn thoáng qua người ở phía sau: “Mau ra gặp người đi!”
“Vợ cháu cũng tới à?”
“Không phải vợ cháu, là mẹ của đứa nhỏ trong lòng cậu.”
Cậu Lưu sửng sốt, tiếp theo lại nổi giận, sau khi đặt Quải Quải xuống, tức giận đi thẳng vào phòng bếp lấy một cây gậy, sau đó vừa mắng vừa muốn đánh Liêu Thiên Cường: “Cháu không học cái tốt lại đi học cái xấu! Cháu không sợ vợ cháu thất vọng sao?”
Không thấy Lưu Phân xuất hiện, ngược lại còn bị cậu cả đánh vài cái Liêu Thiên Cường chỉ biết dở khóc dở cười, chỉ có thể vừa chạy trốn ở trong sân, vừa hô to về phía nhà chính: “Em đừng làm con rùa rụt cổ nữa! Đi ra đi!”
“Cha, đừng đánh nữa.”
Giọng nói của Lưu Phân làm cho cậu Lưu sững sờ, ông ấy xoay người lại nhìn, đây không phải là con gái nhà mình sao?
Chỉ thấy Lưu Phân vẫy vẫy tay với cô bé, cô bé liền vui vẻ chạy về phía cô ấy.
Lưu Phân mím môi, nở nụ cười nhìn cậu Lưu: “Đây là cháu ngoại của cha.”
Sau khi buồn đau vui mừng qua đi, trái lại cậu Lưu rất bình tĩnh.
Ông ấy bỏ cây gậy xuống, chắp đôi bàn tay run rẩy ở sau lưng, chậm rãi đi về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Còn biết trở về? Mấy năm trời, chỉ có hai, ba phong thư!”
Đám người mẹ Đường đang ở trong bếp dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
“Ôi chao, cũng đừng nói chuyện cứng rắn như vậy làm con gái tức giận bỏ đi!”
Mẹ Đường lo lắng nói.
“Không đâu, cậu cả mềm lòng mà.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Đúng là vậy, chỉ thấy Lưu Phân cúi đầu không nói lời nào.
Cậu Lưu hít sâu một hơi, trực tiếp cúi người ôm lấy Quải Quải: “Đi, cùng ông ngoại vào nhà sưởi ấm, mẹ cháu không nghe lời, để cho nó ở ngoài cửa cho gió thổi!”
Liêu Thiên Cường bật cười, Lưu Phân vừa khóc vừa cười, đi theo vào nhà chính.
Bọn Phong Ánh Nguyệt cũng mỉm cười, tối nay có rất nhiều món, hơn nữa làm muộn, vì vậy phải tiếp tục bận rộn.
Liêu Thiên Cường cũng vào giúp đỡ, nhường lại không gian riêng cho bọn cậu Lưu.