Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 347

Kiều Tư Vũ đã trở lại 6

Dương Thân Lâm chạy tới dẫn theo hai người anh rể kéo hai chị em kia trở về nhà. Sau khi trở về, mấy anh rể cảm thấy bọn họ quá mất mặt, tuyên bố muốn ly hôn, lúc bấy giờ mới khiến cho bọn họ an phận.

Nhưng chuyện này cũng khiến cha Đường có chút suy nghĩ, vừa lúc trong nhà cần mua chút đồ, ông liền quất xe bò đi vào huyện. Khi mẹ Đường đang ngồi trên ban công nhà nhỏ làm giày vải thì nghe thấy tiếng đập cửa, còn tưởng là Phong Ánh Nguyệt trở về lấy đồ nên bà vội vàng bỏ đồ xuống đi ra mở cửa.

"Lão già?"

Bất ngờ thay người đứng bên ngoài lại là cha Đường.

"Là tôi." Cha Đường cười híp mắt đeo ba lô đi vào phòng: "Tôi đến đưa mọi người chút rau dưa."

Mẹ Đường nhìn thấy ông thì rất vui vẻ, hai người ngồi xuống trò chuyện hồi lâu, sau đó cha Đường mới bắt đầu nói vào chuyện chính: "Nam Tuyền với Văn Tuệ bọn họ đều ra ngoài tìm việc rồi, bà biết chuyện này không?"

"Biết, lúc bọn chúng đi còn đến đây thăm bọn tôi." Mẹ Đường gật đầu: "Thục Phân cũng đi cùng bọn chúng, nhưng không thấy chồng con bé đâu, không đi cùng à?"

"Không đi, còn ở nhà kìa."

Cha Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y bà: "Tôi tới là để bàn chuyện bọn thằng hai với bà."

Mẹ Đường suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nắm ngược lại tay ông: "Bọn chúng cũng muốn ra ngoài làm sao?"

"Bọn chúng không nói, nhưng tôi nghĩ nếu chúng có thể ra ngoài thì cũng nên ra ngoài tìm việc đi. Nhà chúng ta không thiếu điểm làm việc, chưa nói đến bây giờ mua lương thực cũng không dùng đến phiếu thực phẩm nữa, không phải đội trưởng đã nói bên ngoài có nhiều chỗ chia đất rồi sao?"

"Đúng đó, tôi cũng có nghe bọn Văn Sinh nói, chuyện đất chúng ta bị chia ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Mẹ Đường gật đầu.

"Nếu nhà chúng ta chia đất, cho dù có việc nhưng cũng không phải làm không xong. So với đất của đội sản xuất, nhà chúng ta có thể có bao nhiêu? Một mình tôi tự làm mà không hết, còn không mời được bọn thằng ba giúp tôi sao?"

Nhà chú ba Đường ít người, tất nhiên sau này phần đất được chia cũng sẽ ít.

Từ trước đến nay, mẹ Đường vẫn luôn nghe theo quyết định của ông: "Chuyện này à, tôi không có ý kiến gì, ông cứ hỏi thử bọn thằng hai đi, nếu chúng muốn ra ngoài thì cho ra ngoài."

Kết quả, anh hai Đường không ra ngoài, chị dâu hai Đường cũng không ra ngoài, bọn họ chỉ đợi đến sau khi chia đất thì trồng rau đi bán.

Cha Đường không ngờ đến chuyện này.

Không ra ngoài thì không ra ngoài thôi, ở nhà cũng rất tốt.

Ngược lại, anh họ cả lại theo Đường Văn Cường ra ngoài tìm việc làm thử.

Sau khi Phong Ánh Nguyệt biết chuyện này, còn viết một lá thư cho Đường Văn Sinh, nói với anh là nếu biết tin của anh họ cả ở bên ngoài thì đi thăm bọn họ một chút.

Đường Văn Sinh hồi âm rất nhanh, tỏ vẻ anh đã biết bọn anh họ cả đang làm việc ở đâu rồi, vì sau khi bọn anh họ cả rời đi thì không có một người quen nào, cũng sợ bị lừa nên tìm đến đại học của anh, nói là họ muốn tìm việc. Sau đó vẫn là Đường Văn Sinh dẫn bọn họ đến trung tâm tìm việc, tìm được việc thích hợp rồi họ mới đi.

Trái lại, sau khi bọn Đường Văn Tuệ tìm được việc ổn định rồi thì bọn họ mới tìm Đường Văn Sinh ăn cơm, sau đó nói cho anh biết bọn họ đang làm việc ở đâu.

Vào tháng mười, Đường Văn Sinh tận dụng mấy dịp nghỉ dài, lại quay về.

Khi về anh còn mang theo không ít tiền, đều là bọn Đường Văn Tuệ nhờ anh mang về nhà.

"Đây là một trăm hai chục đồng bọn Văn Tuệ nhờ tôi đem về, còn tám mươi đồng này là của Thục Phân nhờ tôi mang về, nhờ mọi người đưa đến nhà họ."

Đường Văn Sinh vừa về đội sản xuất đã đưa tiền cho nhà họ Chương.

Khi trở lại sườn núi, anh lại chuyển tiền Đường Văn Cường và anh họ cả gửi đưa về nhà.

"Văn Cường thế nào rồi?"

"Cha A Cường có gầy đi không ạ?"

Sau khi bị vây quanh hỏi rất nhiều lời, Đường Văn Sinh mới có thể về nhà. Trong nhà đã có thức ăn thơm ngát, Phong Ánh Nguyệt bảo anh rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.

Nguyên Đản tri kỷ thêm nước nóng vào thùng cho anh, khi rửa tay rửa mặt cũng sẽ không bị lạnh.

"Há mồm."

Đường Văn Sinh bỗng nhiên cúi người xuống, bảo cậu nhóc hé miệng.

Nguyên Đản nhăn nhó một chút nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn há hốc miệng ra.

Thiếu mất một cái răng cửa.

"Gãy hồi nào?"

"Hôm qua ạ." Mặt Nguyên Đản ửng hồng đáp.

"Chờ một chút, con nhìn lên trời đi." Đường Văn Sinh thấy cậu nhóc còn mất vài chiếc răng hàm, bảo cậu nhóc ngẩng đầu lên, sau khi xem xong thì xác định: "Nguyên Đản, con không chỉ thay răng cửa mà còn bắt đầu thay cả răng hàm rồi."

Nguyên Đản lập tức ngậm miệng lại: "Vâng, mẹ cũng xem rồi."

"Không cho phép ăn đồ ngọt."

Đường Văn Sinh nheo mắt lại dặn dò. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với đứa nhóc này nữa, hai năm này nó đặc biệt thích ăn đồ ngọt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất