Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 390

Mang thai 2

Đợi đến khi Đường Văn Sinh nấu đồ ăn xong, bèn gọi Phong Ánh Nguyệt dậy ăn cơm trưa, đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi.

Phong Ánh Nguyệt làm tổ trên giường, nhỏ giọng nói với Đường Văn Sinh lúc này đang vươn tay muốn bế cô lên rằng: "Văn Sinh, buổi chiều anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến nhé."

"Em không thoải mái sao? Mặt em đỏ lắm đấy." Đường Văn Sinh nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, sau đó vươn tay đặt lên trên trán của cô.

"Không phải, mặt em đỏ vì mới ngủ thôi." Phong Ánh Nguyệt thuận thế bắt lấy bàn tay to lớn của anh, đặt lên phần bụng mềm mại của mình, tâm trạng vừa mong chờ vừa ngại ngùng mà nói: "Hình như em có rồi."

Tháng trước bà dì của cô không đến, tháng này đến ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, cộng thêm việc khoảng thời gian này cô thường xuyên thấy buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tư.

Đường Văn Sinh cứng đờ cả người, lắp bắp nói: "Có, có thai ư?"

"Không chắc nữa, phải đi khám mới biết được." Phong Ánh Nguyệt ngồi dậy, dựa vào trong lòng Đường Văn Sinh: "Anh cũng đừng quá vui vẻ, nếu như không có vậy thì lại thành thất vọng."

"Không đâu, sức khỏe của em mới là quan trọng."

Đường Văn Sinh ôm lấy cô rồi hôn một cái.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh tự thu dọn đồ đạc rồi mới cùng Phong Ánh Nguyệt đi ra ngoài.

Lúc chờ đợi kết quả, cả Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đều rất căng thẳng.

"Kết quả của đồng chí Phong Ánh Nguyệt."

Có một nữ y tá gọi tên.

Đường Văn Sinh lập tức đứng dậy lấy kết quả trước, nữ y tá trông thấy, vậy mà lại là người nhà của bác sĩ Tiểu Đường nên cũng nhìn Phong Ánh Nguyệt thêm vài lần, cảm thấy cả hai người đều rất hợp nhau, trai tài gái sắc cả.

"Có rồi."

Nhìn thấy dấu cộng trên tờ giấy, Đường Văn Sinh kích động nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt đè lại trái tim mình, vậy mà còn bình tĩnh hơn cả Đường Văn Sinh, cô nhận lấy kết quả: "Đi thôi, đi tìm bác sĩ."

Có thai hơn hai tháng, có lẽ là từ trong dịp tết, Đường Văn Sinh cẩn thận đỡ Phong Ánh Nguyệt về nhà.

Tuy rằng đã nuôi Nguyên Đản, nhưng họ cũng là lần đầu mang thai, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, nên hạn chế làm gì, cả hai đều không hiểu lắm.

May thay vị bác sĩ đó cũng nhận ra điều này, bà ấy viết xuống những việc trước kia bà từng viết cho con gái của mình ra giấy rồi đưa cho họ, Đường Văn Sinh tỏ ý mình đã chép lại xong những điều này rồi gửi lại cho bà tờ giấy.

"Giai đoạn sau cần vận động nhiều hơn, như vậy khi sinh mới dễ dàng." Khi Đường Văn Sinh nhìn thấy điều cuối cùng này thì hai người cũng đã về đến nhà, anh nói: "Em nghe thấy rồi đấy, không được lười nữa, đến khi đó ngày nào anh cũng sẽ đi bộ cùng với em."

"Em nghe thấy rồi."

Phong Ánh Nguyệt ăn một miếng hoa quả rồi sờ tay lên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình: "Anh muốn con trai hay con gái?"

"Con gái." Đường Văn Sinh trả lời không hề do dự.

Có con trai dễ sinh lo lắng, càng lớn lại càng nghịch, suy nghĩ lớn nhất của Đường Văn Sinh chính là như vậy, rồi anh lại nghĩ đến Yêu Muội của nhà chị dâu họ, khi nói chuyện vô cùng mềm mại yêu kiều.

Phong Ánh Nguyệt bật cười: "Em cứ tưởng là anh sẽ nói, chỉ cần là do em sinh thì trai hay gái anh cũng thích hết."

Đại đa số tiểu thuyết đều sẽ viết như vậy đấy.

"Cũng đúng mà." Đường Văn Sinh ôm chặt bờ vai của cô, rồi cũng đặt tay lên trên bụng của cô, nói: "Mấy tháng này, đồng chí A Nguyệt của chúng ta phải chịu vất vả rồi."

"Không vất vả, anh cố gắng kiếm thêm tiền nhuận bút mang về cho em thì em sẽ vô cùng vui vẻ."

Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của nhà họ, chưa gì đã cười híp cả mắt.

Hiện giờ trong huyện đã có thêm mấy ngân hàng nữa rồi, bọn họ cũng đem tiền đến gửi tiết kiệm ở đó.

Những người dân bình thường mua được đất trong huyện quả thực rất ít, bởi vì quốc gia đang phát triển, bốn phía đều đang xây dựng, đại đa số đất đều đã được trưng dụng rồi.

Hơn nữa nếu mua nhà chung cư, người mua nhà ở thời này vẫn còn rất ít, nhưng mua nhà ở các tiểu khu thì lại rất nhiều, dù thế cũng không thể đem ra so sánh, đặc biệt là đối với những người được đơn vị phân nhà cho mà nói thì, không cần thiết phải mua.

Nhưng mở một cửa hàng thì có thể.

Phong Ánh Nguyệt liền nhắc tới chuyện mở cửa hàng, Đường Văn Sinh cũng thảo luận cùng cô.

Trong tay họ có tiền tiết kiệm từ ngân hàng, trừ những số tiền cố định gửi cho người già dưỡng lão và tiền học của con ra, số tiền còn lại đều có thể dùng được.

"Bây giờ em đang có bầu, vậy thì cần tiêu thêm một khoản nữa." Đường Văn Sinh nói.

"Vâng ạ." Cô không phải là nhà sư tu kiểu khổ hạnh, cũng sẽ không bạc đãi chính mình.Mang thai 3

Sau khi bàn bạc xong, Đường Văn Sinh liền đi tìm Dương Bảo Quốc.

Dương Bảo Quốc đã không làm việc ở nhà máy sản xuất giấy từ lâu, hiện giờ đang làm tiểu thương buôn bán.

Từ sau khi sân vườn chỗ nhà họ được trưng dụng, ngoài bồi thường ra còn được thêm một căn nhà hiện giờ bọn họ đang ở tiểu khu bên bệnh viện phụ sản.

Đường Văn Sinh xách theo đồ đi lên nhà, nói chuyện rõ ràng với Dương Bảo Quốc về lý do đến đây.

"Trước hết các em cần quyết định xem nên bán cái gì, anh mới có thể giúp em tìm công việc ổn."

Dương Bảo Quốc nói.

"Lái xe đạp, em muốn bán xe đạp và xe máy, còn cả bảo dưỡng và sửa xe.”

Dương Bảo Quốc nheo mắt lại, trong huyện quả thật là không có tiệm nào sửa xe chân chính.

"Em có quen biết với bác thợ sửa xe hay xao?"

"Có." Nếu không Đường Văn Sinh cũng không dám mở tiệm sửa xe.

"Thế thì dễ làm rồi, xe đạp và xe máy, em chỉ cần cần bày vài cái xe ra, khách hàng thích kiểu dáng nào thì em tới đặt hàng bên anh là được.”

Dương Bảo Quốc vung bàn tay to.

"Vậy em đợi tin tức của anh nhé."

Chị dâu Dương mang ra một đĩa lạc, một đĩa rau trộn tai heo và cả một bình rượu, tiện cho hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Đường Văn Sinh vội vàng xua tay nói không uống rượu: "Vợ em có thai rồi, em sợ sẽ làm cô ấy thấy khó chịu."

Nghe vậy, vợ chồng Dương Bảo Quốc vừa mừng vừa sợ, dù sao Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì, họ tất nhiên cũng trông chờ theo.

"Chúc mừng chúc mừng! Đến lúc đó nhớ mời anh một chén nhé!"

Đương nhiên Đường Văn Sinh đồng ý.

Anh ăn vài món cùng với Dương Bảo Quốc, sau đó hai người bèn ra xem cửa hàng.

Dương Bảo Quốc quen đường, anh ấy biết rõ cửa tiệm nào muốn bán gì hoặc muốn cho thuê lại, rất nhanh đã dẫn Đường Văn Sinh đến một đoạn đường có vị trí không tồi, trước mặt còn có hai cửa hàng lớn.

"Vị trí nơi này rất tốt, trước mặt là bến xe huyện, nhưng cửa hàng này bây giờ chỉ cho thuê chứ không bán, em xem nếu được thì chúng ta cùng đi tìm chủ tiệm thương lượng giá thuê."

"Được ạ."

Phong Ánh Nguyệt nghe Đường Văn Sinh nói vị trí ở đó tốt, trong não ngay tức khắc đã tưởng tượng ra khung cảnh của cửa tiệm: "Bên cạnh đó có một cửa hàng bán trà đúng không anh?"

"Đúng vậy." Đường Văn Sinh gật đầu: "Đối diện ở một quán mì, còn có một cửa hàng bán đồ ăn vặt."

"Em biết là ở đâu rồi, hai cửa hàng đó trước kia là bán quần áo của người lớn tuổi, nhưng bởi vì bán đắt quá không được bao lâu sau thì đóng cửa."

Chuyện này cô cũng là nghe từ mẹ Đường mới biết được.

Đường Văn Sinh cười cười: "Chủ tiệm chính là vợ của chủ cửa hàng, không có đầu óc kinh doanh lắm nhưng về sau thì tốt hơn, bây giờ chủ tiệm muốn đem đi cho thuê."

"Được mà, khi nào thì bàn giá?"

"Ngày mai là được."

Vậy là ngày hôm sau, nhân lúc buổi trưa rảnh rỗi, Đường Văn Sinh bèn mời chủ thuê và Dương Bảo Quốc ăn bữa cơm trưa.

Sau khi nhận được chìa khóa, chiều hôm đó sau khi tan làm, Đường Văn Sinh mượn xe đạp của đồng nghiệp, đi tìm vị sư phụ tu sửa nhà cửa mà anh quen, đối phương vốn đang ngồi nhà đợi việc, vốn đang không có việc gì làm, bây giờ ngày nào cũng chỉ uống rượu, khi Đường Văn Sinh đến nơi thì đã nghe thấy tiếng hai vợ chồng họ đang cãi nhau.

Anh ho nhẹ một tiếng, rồi gọi: "Chú Đỗ có nhà không ạ?"

Còn Phong Ánh Nguyệt lúc này đang ngồi nghe mẹ Đường chia sẻ kinh nghiệm khi mang thai trước kia của bà, bà không ngờ mình mới về quê một chuyến, vậy mà vừa quay lại đã bị tin tức này làm cho ngạc nhiên một phen.

Mẹ Đường vô vùng vui vẻ.

Nguyên Đản còn hơn thế nữa, mẹ Đường nói một câu, nó bèn đứng ở bên cạnh điên cuồng ghi chép, đến mà mấy từ địa phương mà mẹ Đường nói nó cũng ghi lại hết.

Phong Ánh Nguyệt nhịn cười, cũng không dám quấy rầy cậu nhóc bận rộn này.

Chín giờ tối Đường Văn Sinh mới trở về.

Lúc này trong nhà cũng đang đun nước tắm giặt, mẹ Đường bèn để anh cầm đi tắm trước, lúc Đường Văn Sinh đặt túi xuống chuẩn bị đi, lại phát hiện giờ này Nguyên Đản vẫn còn đang cặm cụi viết gì đó trên bàn.

"Con về mà không đi làm bài tập sao?"

Nguyên Đản vội vã ngẩng đầu: "Con làm rồi ạ, giờ con đang viết thư cho anh Vĩnh Bình, nói cho anh ấy biết con sắp có thêm em trai em gái rồi."

Đường Văn Sinh nghe vậy xong thì tâm trạng vô cùng tốt: "Viết đi, tem ở trong ngăn kéo ấy, con tự dán vào nhé."

"Vâng!"

Nguyên Đản đáp lại rất to, xem ra còn vui hơn cả Đường Văn Sinh.

Mẹ Đường thấy vậy trong lòng cũng vui mừng, Nguyên Đản là một đứa bé ngoan, em trai em gái còn chưa ra đời mà đã yêu thương như vậy, trong lòng bà tự nhiên cảm thấy vui lây.

Sau khi mang thai, trừ chuyện cô thèm ngủ thêm một chút cũng ăn nhiều hơn trước một ít, còn lại cũng không có gì không ổn.

Việc Phong Ánh Nguyệt nên làm thì cô vẫn làm, cần tăng ca thì vẫn tăng ca, ngược lại là mẹ Đường lại vô cùng quan tâm đến cô.

Đến cuối tuần, mẹ Đường đem tin tức tốt lành này về quê, cha Đường bèn đi cùng mẹ Đường lên ký túc xá ngay trong chiều cuối tuần.

Tuy rằng ông không nói gì hết, nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn hiểu được ông cũng rất quan tâm đến mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất