Phong Ánh Nguyệt vừa mới vào cửa phòng gia công đã bị mười mấy người nhìn chằm chằm, cô thản nhiên đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, chị dâu Tiêu tiến tới hỏi.
"Có nói với đồng chí Tiểu Đường chưa?"
"Nói rồi ạ." Phong Ánh Nguyệt đáp: "Bọn em thuận theo tự nhiên, làm nhân viên tạm thời cũng tốt mà."
Nghe cô nói như thế, chị dâu Tiêu chỉ xem như cô đang nói giỡn mà thôi.
Chủ nhiệm Lý cũng chậm chạp không công bố rốt cuộc là ai được vào, những công nhân còn lại đều đang đề cử anh chị em hoặc là người thân của mình.
Chủ nhiệm Lý nghe xong cũng chỉ cười, không hỏi thêm câu nào.
Mãi đến vài ngày sau, con gái chủ nhiệm Vương là Vương Yến Yến đến, khiến tâm trạng thấp thỏm của mọi người cũng bình tĩnh lại.
"Lại nhét thêm một người đi bằng cửa sau vào.". Bạn có biế𝐭 𝐭𝗿ang 𝐭𝗿𝑢𝗒ện [ 𝑇RÙM𝑇RU𝙔Ệ𝘕﹒vn ]
Một ông chú trợn mắt xem thường.
"Nói gì thế, tốt xấu gì thì người ta cũng tốt nghiệp cấp hai, chứ cái người làm nhân viên tạm thời kia còn chưa tốt nghiệp tiểu học đấy."
Có người ám chỉ.
"Chưa tốt nghiệp mà người ta còn được làm nhân viên tạm thời đấy, hơn nữa còn làm tốt hơn cả tôi và anh, anh đừng có chối."
Ông chú nghiêm túc nói.
Người nọ vốn chỉ nói thế thôi, không ngờ đối phương lại nghiêm túc như thế, thấy không có gì thú vị thì mím môi tiếp tục làm việc.
Lúc trước Vương Yến Yến hỗ trợ bên Cung tiêu xã, nhưng cô ấy một lòng muốn vào nhà máy sản xuất giấy bởi vì trong nhà còn một người anh trai, sau này cha cô ấy về hưu thì cơ hội công tác ấy cũng chỉ để lại cho anh trai cô ấy thôi, cô ấy mà gả chồng là chẳng nhận được gì.
Không ngờ rằng cơ hội lần này lại tới nhanh như thế, Vương Yến Yến hít một hơi thật sâu, học tập người mà chủ nhiệm Lý sắp xếp để hướng dẫn cô ấy gia công thế nào.
Lại nghe người khác nhắc tới Phong Ánh Nguyệt, vì thế cô ấy để ý tới đối phương khá nhiều.
Phong Ánh Nguyệt cảm nhận được cái nhìn của cô ấy, cảm thấy không thể hiểu nổi, nhìn chằm chằm vào cô làm gì?
Chị dâu Tiêu cũng phát hiện, cô ấy hơi cau mày, chặn cho Phong Ánh Nguyệt, tất nhiên cũng ngăn cách ánh mắt của Vương Yến Yến. Vương Yến Yến thấy mình bị phát hiện, mặt mũi lập tức đỏ bừng, sau đó bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Giữa trưa, Đường Văn Sinh đến tìm Phong Ánh Nguyệt để tới căng-tin ăn thức ăn nóng, chị dâu Tiêu cười tủm tỉm đi cùng với người khác, không làm phiền hai người.
"Sau khi chủ nhiệm Lý tới hỏi anh thì mới chọn Vương Yến Yến vào làm."
Lúc ăn cơm, Phong Ánh Nguyệt nhắc tới chuyện Vương Yến Yến cứ nhìn mình, Đường Văn Sinh nhỏ giọng nói.
"Vậy à." Phong Ánh Nguyệt cũng biết nguyên nhân: "Nhưng em cảm thấy hình như chủ nhiệm Lý đánh giá cao em quá rồi thì phải? Một người chưa tốt nghiệp tiểu học như em, không sợ tuyển em vào thì người ta sẽ nói ra nói vào ông ấy sao?"
"Chủ nhiệm Lý thích người dùng thực lực để nói chuyện, mặc dù Vương Yến Yến tốt nghiệp cấp hai nhưng thật ra còn chưa học tới lớp chín, cụ thể thế nào thì anh không rõ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới vài câu thôi."
Đường Văn Sinh thấy cô không ăn phần thân cải thìa thì gắp vào chén của mình, rồi gắp thịt xào qua cho cô.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng cản lại: "Đừng gắp, anh không ăn sao?"
"Anh ăn đủ rồi."
"Vậy cũng không cần, em ăn nhiêu đây là đủ rồi." Phong Ánh Nguyệt sờ mặt mình: "Mẹ và chị dâu hai nói em gầy, nhưng hôm nay em cân thì thấy mình mập lên hơn một cân đấy!"
"Béo một chút tốt hơn, trông phúc hậu."
Vào thời đại này mọi người đều cảm thấy béo một chút mới tốt, chứng minh là được ăn ngon, người có phúc.
"Ngũ quan của em nhỏ, béo lên sẽ trông như cái bánh nhân thịt ấy." Phong Ánh Nguyệt không dám tưởng tượng dáng vẻ của bản thân sau khi béo lên, vội vàng lắc đầu.
"Em đấy." Đường Văn Sinh phát hiện có đôi khi Phong Ánh Nguyệt rất trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu.
Vương Yến Yến đang ăn cơm cùng chủ nhiệm Vương cách đó không xa, sau khi nhìn thấy bọn họ ăn cơm cùng nhau thì nhỏ giọng hỏi cha mình: "Bọn họ là người một nhà thật ạ?"
"Đúng vậy, là vợ của kỹ thuật viên Tiểu Đường, mới kết hôn hơn một tháng, lúc cha đi tặng quà thì con tới nhà chị cả rồi, không thấy được."
Chủ nhiệm Vương nói.
Vương Yến Yến lại nhìn hai người họ một cái, lúc này mới tán thưởng: "Trông bọn họ xứng đôi ghê."
"Con còn nói hả." Chủ nhiệm Vương trừng mắt: "Lúc trước cha đã nói kỹ thuật viên Tiểu Đường không tồi, nhưng con lại chê người ta tái hôn."
"Sao mà con không chê cho được?"