Ở lại nhà ba ngày, buổi chiều ngày thứ tư, bọn họ chuẩn bị trở về huyện.
Lần này Nguyên Đản đi ở với bọn họ trong huyện ít ngày.
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường liên tục căn dặn, nếu Phong Ánh Nguyệt tìm được việc, thì đưa đứa nhỏ về, dù sao nếu bận rộn, hai người đều không có thời gian trông đứa nhỏ.
"Chờ nó đi học, hai đứa cũng thuận tiện mang theo." Mẹ Đường sờ đầu Nguyên Đản: "Nhớ kỹ lời bà nói, không được chạy loạn, nhất định phải nghe lời cha mẹ, biết không?"
"Nếu là người lạ cho cháu ăn, cháu cũng đừng nhận, bác dâu hai nói cho cháu những người xấu bắt cóc trẻ con kia chính là bắt cóc như thế, nhớ chưa?"
Chị dâu hai Đường cũng nghiêm túc dặn dò Nguyên Đản.
"Vâng, biết ạ."
Nguyên Đản vừa trả lời người này, vừa quay sang trả lời người kia.
Bởi vì muốn đưa món ăn đã đặt và củi lửa đến nhà ngang, cho nên anh hai Đường mượn xe bò trong đội, Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản ngồi trên xe bò, Đường Văn Sinh đạp xe đạp một mình.
Nhắc tới tốc độ, đương nhiên là xe bò nhanh hơn một chút, nhưng Đường Văn Sinh vẫn luôn theo sau không rời.
Nguyên Đản ghé vào lòng Phong Ánh Nguyệt, nhìn Đường Văn Sinh đạp xe đạp phía sau, nhìn một hồi thì chui đầu vào trong n.g.ự.c Phong Ánh Nguyệt cười trộm, sau đó lại ngẩng đầu gác cằm lên vai Phong Ánh Nguyệt tiếp tục nhìn.
"Giờ không sợ nữa?"
Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
"Không sợ." Nguyên Đản ôm cổ cô, nhỏ giọng đáp.
Phong Ánh Nguyệt sờ đầu nó, kỳ thật đứa nhỏ Nguyên Đản này rất mẫn cảm, cũng biết nhìn sắc mặt người.
Nhưng nó ngoan ngoãn không phải giả vờ, nếu không bị mẹ kế ngược đãi như trong sách sau này, sau khi lớn lên Nguyên Đản cũng sẽ không cực đoan và lạnh lùng như vậy.
"Nguyên Đản, sau khi lớn lên con muốn làm gì?"
Cô cười hỏi.
"Muốn làm bác sĩ!"
Nguyên Đản nghiêng đầu nói.
"Vậy thì Nguyên Đản cần phải học thật giỏi, làm bác sĩ cần đọc rất nhiều sách, như vậy mới có thể trị cho rất nhiều rất nhiều bệnh nhân..." Rất nhiều năm sau, Nguyên Đản làm bác sĩ thật, nó vẫn nhớ kỹ trên xe bò ngày đó, ở phía trước bác hai đang đánh xe bò, cha ở phía sau đạp xe đạp đuổi theo họ.
Mà nó thì ghé vào lòng mẹ thơm thơm, nghe cô nói thật nhiều thật nhiều điều liên quan tới bác sĩ...
Anh hai Đường mang đồ vật lên phòng giúp, Phong Ánh Nguyệt nắm tay Nguyên Đản, mang theo một chút đồ vật đi theo sau hai anh em.
Vừa tới lầu ba thì gặp thím ba Lưu đang vác rổ, thấy cô nắm tay đứa nhỏ, đối phương lập tức biết đây là ai.
Thím ba Lưu cười híp mắt lại gần, ngồi xổm xuống sờ đầu Nguyên Đản, Nguyên Đản xấu hổ ôm lấy chân Phong Ánh Nguyệt.
"Còn rất xấu hổ." Thím ba Lưu nghe nó gọi mình bà ba Lưu sau khi được Phong Ánh Nguyệt hướng dẫn, lòng mềm nhũn, trực tiếp móc ra một viên kẹo trong túi nhét vào túi áo nó: "Thật ngoan."
Đến lầu năm, Yến Tử và Niếp Niếp đang rửa tay ở ao nước, trông thấy Phong Ánh Nguyệt thì nhao nhao chào thím, nhìn thấy Nguyên Đản thì tò mò nhìn nó, không nói chuyện.
"Đây là chị Yến Tử, đây là chị Niếp Niếp." Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, giới thiệu bạn cho Nguyên Đản. "Đây là Nguyên Đản, về sau còn phải nhờ hai chị để ý em một chút."
Nguyên Đản đỏ mặt, hai tay khoanh lại thấp giọng gọi: "Chị Yến Tử, chị Niếp Niếp."
"Em biết chơi Duck, Duck, Goose không?"
Yến Tử hỏi.
Nguyên Đản sững sờ, sau đó lắc đầu.
"Vậy em chơi Mã Lan nở hoa không?"
Niếp Niếp hỏi.
Nguyên Đản vẫn không biết, nó hơi nóng nảy, nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt cười nhìn nó: "Con ở nhà thường chơi cái gì?"
"Đá cầu, bện châu chấu, còn có, còn có nâng cao cao!"
Giọng Nguyên Đản dần dần lớn hơn.
Yến Tử và Niếp Niếp kéo nó đến chơi cùng trên hành lang, ngay tại cửa nhà chị dâu Trương, Phong Ánh Nguyệt nhắc nó đừng xuống lầu, chơi mệt thì về nhà.
Nguyên Đản biết đâu là nhà mình, gật đầu đồng ý, sau đó đi theo Yến Tử học chơi Duck, Duck, Goose.
Chị dâu Triệu từ trong nhà ra, vừa lúc nghe thấy cô căn dặn đứa nhỏ, thế là cười nói: "Em cứ việc yên tâm, chị ngồi ngay cửa, chị để ý cho."
Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn, vào nhà cất kỹ đồ vật, thấy Đường Văn Sinh đã nấu nước, đang ngồi ở gian ngoài nói chuyện với anh hai Đường.