Đường Văn Tuệ là một cô gái đã mười lăm tuổi nên có ấn tượng tốt với một người nào đó cũng là chuyện bình thường, cũng sẽ nhắc tới đối phương với chị em thân thiết nhiều hơn một chút. Thế nhưng trong hiện thực thì ngay cả nói chuyện với người đó cũng rất ít khi nói, nhìn thấy người ta từ đằng xa còn sẽ vì xấu hổ mà tránh né nưa.
Phong Ánh Nguyệt nhìn cô em chồng đang buồn man mác rồi hỏi nhỏ: "Em đang buồn phiền vì thích cùng một người với bạn em hay là chuyện gì khác?"
"Đều phải ạ."
Đường Văn Tuệ thở dài, thấy Nguyên Đản chạy tới bèn ôm luôn nó vào lòng, đặt cằm lên cái đầu tròn vo của Nguyên Đản.
Nguyên Đản cũng không cựa quậy lung tung mà ngoan ngoãn để cô ấy ôm lấy mình.
"Đó là thanh niên trí thức năm ngoái vừa mới tới đội sản xuất của bọn em, người cực kỳ tốt bụng, cũng rất có học thức. Việc xây dựng cống thoát nước trong đội chúng em cũng là do người đó đề nghị với đội trưởng..."
Phong Ánh Nguyệt lẳng lặng nghe cô ấy nói về chuyện của người kia. Sau khi nghe xong cuối cùng cũng hiểu rõ.
Thật ra thì Chương Thục Phân và Đường Văn Tuệ đều chỉ thầm thích người ta thôi. Nam thanh niên trí thức kia và hai người bọn họ chưa tiếp xúc nhiều, cũng không hề để lộ ra là mình thích ai trong số hai người bọn họ.
Chỉ là Chương Thục Phân thử dò xét nhắc tới với Đường Văn Tuệ trước để cho thấy là cả hai đang cùng thích một người thôi.
Một là Chương Thục Phân muốn Đường Văn Tuệ tự buông tay.
Hai là Chương Thục Phân cũng đang buồn phiền giống như mình.
"Hai người các em đều đang trong độ tuổi thanh xuân nên có ấn tượng tốt với một người là chuyện rất bình thường. Nhưng Văn Tuệ à, hai người các em đều thuộc về trường hợp thích thầm đơn phương, không hề đả động gì đến cuộc sống của người ta cả. Chẳng qua cái mà hai em đang buồn phiền cứ như là thuộc về trường hợp người ta đã chọn một trong hai em rồi ấy."
"Em còn trẻ, mới mười lăm tuổi thôi. Có lẽ năm nay em cảm thấy người đó là một người tốt, có một chút ấn tượng tốt với người đó. Thế nhưng sang năm có khi lại vì một chút chuyện nhỏ mà em thay đổi cách nhìn cũng nên. Cuộc đời của em vẫn còn dài lắm."
Phong Ánh Nguyệt cười nói. Đường Văn Tuệ ôm Nguyên Đản suy nghĩ hồi lâu. Lúc Đường Văn Sinh và mẹ Đường đi ra khỏi bếp, cô ấy thả Nguyên Đản ra rồi nói một câu với Phong Ánh Nguyệt, sau đó chạy thẳng ra khỏi nhà.
"Em biết rồi, em đi tìm Thục Phân đây!"
Mà Đường Văn Tuệ vừa chạy ra khỏi nhà đã nhìn thấy Chương Thục Phân đang lưỡng lự chần chừ ở bên phía đường mòn bên kia.
Chương Thục Phân cũng giống Đường Văn Tuệ, đều tết hai b.í.m tóc đuôi sam đen nhánh, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Thấy Đường Văn Tuệ đi ra, Chương Thục Phân vội vàng vẫy vẫy tay với cô ấy.
Đường Văn Tuệ cười rộ lên, chạy chậm tới bên cạnh cô ấy: "Tớ đang định đi tìm cậu đây. Sao cậu tới mà không vào nhà?"
Chương Thục Phân thấy cô ấy không vì những lời chiều hôm qua mình nói mà làm lơ mình thì cũng rất vui vẻ. Cô ấy kéo tay Đường Văn Tuệ, nói với vẻ hơi hốt hoảng.
"Lời hôm qua của tớ không có ý gì khác đâu, cậu đừng hiểu nhầm nhé. Chẳng qua là tớ, chỉ là tớ không ngờ hoá ra chúng ta lại cùng nhắc tới một người..."
Nhắc tới người mình yêu thích trước mặt chị em tốt là một cách chia sẻ, ai ngờ lại phát hiện ra người mà hai người đang nhắc tới hoá ra lại là cùng một người. Chương Thục Phân cũng cực kỳ bối rối, sao cô ấy lại thích cùng một người với Đường Văn Tuệ vậy chứ?
Hai người là bạn từ nhỏ đã rất nhiều năm rồi. Chương Thục Phân không biết phải làm gì, lại sợ đối phương vẫn chưa ý thức được rằng hai người đang cùng thích một người cho nên mới nói ra lời kia.
Mà đoạn đối thoại của hai người lại trùng hợp bị mẹ Chương nghe thấy. Sau khi Đường Văn Tuệ rời đi, mẹ Chương cũng đã suy nghĩ hồi lâu, một là không ngờ được rằng hai cô gái nhỏ đều thích nam thanh niên trí thức đến từ thành phố kia, hai là sợ chị em hai người vì một người đàn ông mà vứt bỏ tình cảm thân thiết bao nhiêu năm qua.
Tối hôm qua bà ấy cũng ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay đã kéo Chương Thục Phân qua nói chuyện. Bà ấy hỏi Chương Thục Phân rằng cô ấy nói với Đường Văn Tuệ mấy lời kia là có ý gì, chẳng lẽ là bảo người ta đừng cướp người với mình hả?
Bấy giờ Chương Thục Phân mới nhận ra lời của mình cực kỳ gây hiểu nhầm cho người ta.
Cô ấy vừa hoảng sợ vừa nóng ruột, không dám tới tìm Đường Văn Tuệ để nói cho rõ. Cả một buổi trưa cô ấy chẳng có tinh thần gì cả, ngay cả anh trai cũng nhìn ra cô ấy có gì đó không đúng nên cũng hỏi một câu.
"Ầm ĩ không được tự nhiên với chị em hả?"