Chương 28
Giang hồ đồn rằng, dâu tư Trần và Khương Điềm Điềm tay trong tay vui vẻ xuống núi y như chị em ruột.
Chị dâu ba Trần nghe vậy thì tức điên người, vốn hôm nay đến lượt của chị kia mà! Nhưng suy nghĩ kỹ thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Sau này cứ dời ngày một chút. Khi đã không cần lôi kéo Khương Điềm Điềm nữa, không chừng người xếp hàng thứ ba như chị còn có thể đỡ được một ngày làm đấy.
Kết quả là, nhỏ mà có võ, dâu tư Trần và Khương Điềm Điêm ngày càng thân nhau.
Đúng là không lọt tai một chút nào!
Chị ta thấy mình thiệt thòi, nhưng thiệt ở đâu thì dâu ba Trân cũng không nói rõ được, túm quần là vẫn chịu thiệt. Chị ta muốn tìm chồng mình than thở, song vừa nói được câu thì anh ba Trần đã nhìn chị với vẻ kỳ lạ, nói: "Cả nhà thân thiết với nhau hơn không phải tốt à? Không lẽ mình còn muốn loạn lên?"
Câu sau lại mang theo sự cảnh giác.
Khi đã quen với cuộc sống an nhàn thì rất thích mái ấm gia đình hạnh phúc, vì vậy mớ bài xích những ai muốn phá hỏng.
Chị dâu ba Trân nào không hiểu ý cảnh cáo của chồng? Lập tức giải thích: "Em không có ý đó."
Anh ba Trân mới chậm giọng nói: "Vậy thì được, mình đừng nghĩ lung tung nữa, sống như vậy là tốt lắm rồi."
Nếu so với những nhà khác thì cuộc sống của họ đúng là không tệ chút nào.
Chị dâu ba Trần vội kìm nén nổi giận trong lòng, đoạn thấy vợ câu tư cười toe toét, theo như chị thấy thì trong số các cô con dâu, người xấu nhất là dâu tư, mặt vuông to tổ chảng, không thấy mắt đâu. Nhưng bây giờ chị lại cười tươi như hoa, tâm trạng rất tốt.
Chị dâu ba thấy chị đi vào uống nước, nhỏ giọng hỏi: "Em dâu, hôm nay em với Điềm Điềm vui vẻ nhỉ?"
Chị dâu tư Trần liếc một cái, bà chị dâu này để ý quá rồi đấy. Chị nói: "Đương nhiên, giờ tôi cũng đã hiểu vì sao mẹ lại thích Điềm Điềm Điềm đến vậy. Hồi đầu không quen nên không biết. Sau thân rồi mới hay con bé tốt lắm, thành thật lại đơn giản."
Chị dâu tư Trân chẹp miệng, mình đúng là ít đọc sách nên thiệt thòi, nếu được đi học chắc có thể nghĩ ra được nhiều từ hay hơn nữa.
Chị nói: "Vợ chú sáu đúng là một người cực kỳ cực kỳ tốt."
Khóe môi dâu ba Trần giật giật, không biết nói gì, chị ta nhếch miệng, hỏi: "Vậy, em dâu có dò la được gì không?”
Vội vàng truy hỏi như thế, không phải đang lôi kéo người khác sao? Không phải đang dò la tin tức sao? Vậy mà chưa phát hiện được gì á?
Vừa nghe thế, chị dâu tư Trân cũng không khách khí: "Nào có chuyện vừa tiếp xúc mà đã nghe ngóng tin tức? Chuyện này để sau đi. Tôi thật sự xem vợ chú sáu là người nhà. Mà đã là người mình thì cũng không cần giở mánh ấy nữa. Tôi không quan tâm mấy chị nghĩ như thế nào, tóm lại là không nên lừa gạt người khác. Tôi thấy chúng ta không cần thay phiên nhau lôi kéo vợ chú sáu đâu, cứ đối xử thật lòng với nhau là được. Tôi còn muốn trở thành chị em thân thiết nữa kìa."
Nói đoạn, chị lập tức thẳng ra ngoài sân.
Thật sự là đấm thẳng vào mặt chị dâu ba Trần mà.
Chị ta muốn nói gì đó nhưng may đã kiềm lại.
Cái nhà này ác thật.
Cho dù chị dâu ba Trần tức giận thế nào, thì chị dâu tư Trần cũng thành công làm thân với Khương Điềm Điềm. Còn chưa có gì mà nhóm ba người tan rã nhanh chóng như vậy đấy! Đời người thất thường thế đó.
Khương Điềm Điềm không biết được chuyện này, cô cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là tích trữ lương thực.
Lúc đầu cô không rõ, nhưng hiện tại đã biết rồi nên đã nghĩ ra nhiều biện pháp, không thể để cho bản thân bị bỏ đói được. Người là sắt cơm là thép, không ăn thì sẽ đói. Lời này quả không sai.
Còn lương thực tốt nhất để tích trữ thì... Thứ đầu tiên Khương Điềm Điềm nghĩ đến chính là lạc.
Đây là món để lâu được, hơn nữa không cần chế biến gì nhiều, ăn sống luôn cũng được, còn món nào ngon bằng? Thực sự tiện hơn những loại thực phẩm khác nhiều. Quan trọng nhất là lạc có rất nhiều công dụng, như là tốt cho phổi, dạ dày, cũng không chứa nhiều dâu mỡ. Tuy nhiều người cho rằng lạc không phải là món chính, nhưng Khương Điềm Điềm cảm thấy dù là mèo trắng hay mèo mun, miễn là bắt được chuột thì ấy là mèo giỏi. Cho nên dù là món chính hay món phụ, có thể cho tót vào miệng thì ấy là đồ tốt.
Vì thế, tích trữ lạc là sự lựa chọn đúng đắn.
Đừng thấy cô "thông minh” vậy mà nghĩ nhầm à nha, Khương Điềm Điềm vẫn sợ khi đi chợ đen mua đồ lắm, may mà cô còn có Trân Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm nghĩ, nếu không có Trần Thanh Phong thì cô sẽ ra sao đây ta.
Có lẽ, con người thường hay bị bức vào đường cùng, nếu như không có Trần Thanh Phong, có lẽ cô sẽ bị bức phải đi một mình. Nhưng mà có anh rồi, có người để dựa dẫm, Khương Điềm Điềm không muốn tự thân vận động xíu nào.
Ai bảo, cô vẫn còn nhỏ chứ.
Ai bảo, cô chết nhát chứ.
Hức hức. Quả nhiên, ngoài khả năng chạy trốn tuyệt vời ra, Trân Thanh Phong làm việc không tồi chút nào, anh nhanh chóng cầm hết phiếu của Khương Điềm Điềm đi đổi.
Hai đứa nhìn nhau rồi tìm chỗ khuất bắt đầu tính toán, Khương Điềm Điềm: "Anh Tiểu Phong, anh về rồi à."
Mấy ngay nay cô cứ thấp thỏm không yên, đâu đâu cũng thấy mấy chú đeo băng đỏ trị an, lo lắng không biết chợ đen có an toàn không nữa.
Trân Thanh Phong nhìn vào đôi mắt ngập lo lắng đó, xoa đầu cô, nói: “Anh gian thế này, sao có thể bị lộ."
Anh nói: "Trừ phiếu dầu ra, anh đều đổi thành tiên hết. Anh nghĩ người mà không ăn dầu thì đi đời mất, cho nên không đổi phiếu dầu. Còn những phiếu khác, đổi ra được một trăm lẻ một đồng."
Khương Điềm Điềm: "Nhiều thật đó!"
Cô kích động đến mức đi vòng vòng tại chỗ.
Trân Thanh Phong: "Chủ yếu nhờ phiếu máy may đáng tiền, những thứ khác không đáng bao đồng, phiếu này đổi được chín mươi lăm đồng."
Khương Điềm Điềm mở to đôi mắt sáng ngời, thật lòng cảm thán: "Cái này nhiều tiền thế kia á."
Trần Thanh Phong: "Chứ em nghĩ sao! Bây giờ phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu máy phát thanh, ba loại phiếu này là khó tìm nhất đấy. Hơn nữa cũng không chạy chọt được đâu, vì xưởng sẽ không phát."
Dù Khương Điềm Điềm hiểu biết nhiều, nhưng cô thật sự không hiểu tí mô tê gì về mấy chuyện ở thời đại này cả.
Tuy cô có đọc truyện về thời cận đại, nhưng trong sách và thực tế vẫn khác nhau. Cô vui cực kỳ, vui vì đã gặp được Trần Thanh Phong, để rồi được anh giúp đỡ mọi chuyện.
Nếu như không có Trần Thanh Phong, Khương Điềm Điềm nghĩ mình sẽ sống rất thảm.
Cô kéo ống tay áo anh lắc lư qua lại, cười hì hì: "Anh Tiểu Phong, có anh thật tốt."
Vừa ngọt ngào tỏ tình xong, cô đã chìa tay ra, nói: "Đưa tiền đây nhanh."
Trần Thanh Phong bật cười, đưa một trăm lẻ một đồng cho cô, Khương Điềm Điềm thở một hơi dài, ánh mắt nhoẻn cong vui sướng: "Cộng cả tiên gửi ngân hàng nữa là tròn hai trăm đồng luôn đó."
Cô nghiêm túc đếm tiền, còn Trần Thanh Phong lại mải mê ngắm cô, rất muốn cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng may là anh còn tỉnh táo, biết làm như vậy là không nên, thế là anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm đầy vẻ cưng chiều, cô đếm hết một lần, rồi đến lần thứ hai, sau đó mới cất vào trong túi.
"Được chưa?" Trần Thanh Phong cười nói.
Khương Điêm Điềm lập tức nói cho anh nghe suy nghĩ của mình, về việc tích trữ lạc.
Về chuyện này thì Trân Thanh Phong rất đồng ý, mặc dù lạc đắt hơn những món lương khô khác, nhưng trên thực tế nó lại rất phù hợp với họ. Khương Điềm Điềm không biết nhưng anh hiểu rõ, anh đang lo lắng đến việc sớm lập gia đình, vậy nếu kết hôn rồi thì sẽ ở cùng một chỗ, mọi người sống chung một nhà, như vậy nếu như đói muốn ăn riêng gì thì cũng hơi bất tiện.
Trân Thanh Phong không sợ người nhà nghĩ gì, anh chỉ không hy vọng rằng, người khác thấy họ có thứ gì thì cũng muốn có cho bằng được.
Con người ai có suy nghĩ vậy hết, đều là người thân trong gia đình, anh có thì phải lấy ra cho mọi người cùng hưởng.
Trần Thanh Phong không sợ rắc rối đến, không không thích chuốc lấy mấy chuyện rắc rối phí thời gian này.
Cho nên trữ lạc là thích hợp nhất, cũng không cần sơ chế chế biến gì cả, có thể ăn trực tiếp. Trên đường về nhà anh đã suy nghĩ, nếu như Khương Điềm Điềm muốn trữ lương thực, thì thứ nào mới thích hợp nhất, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lạc.
Có thể nói, cả hai đứa đều suy nghĩ giống nhau.
"Thật ra anh cũng nghĩ đến lạc, em nói xem, có phải chúng ta đã thần giao cách cảm không?”
Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Đúng à nha."
Còn gì mà hạnh phúc hơn khi hai người cùng hiểu nhau đây?
Không có à nhai
Lúc này đã chiều tối, mọi nhà đã thổi lửa nấu cơm, khói lên nghi ngút. Trái ngược với mọi người, Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt hâm mộ. Cả hai không cần làm mà cũng có cái ăn.
Hồi mới đến, mấy cô nàng trong thôn không có ấn tượng gì với Khương Điềm Điềm, ai bảo cô không bước chân ra cửa.
Nhưng bây giờ, hình như có chút ghen tị.
Có cô gái nào may mắn được vậy đâu.
Chưa bước qua cửa nhà chồng mà đã được ăn uống thoải mái ở đó, mặc dù ai cũng biết Khương Điềm Điềm đưa lương thực qua. Nhưng mà vẫn ghen tị cơI Giao lương thực rồi, còn củi thì sao? Không dém củi sao nấu cơm? Những thứ này nào có đưa đâu.
Giống như bây giờ, dù không cần nấu cơm thì con gái nhà khác cũng không được rảnh, phải đi nhặt củi, nhổ rau, những việc này bắt buộc phải làm. Nhưng nhìn xem, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm như đang đi dạo ấy.
Đúng là đi dạo thật!
Các người nói nhiều thì tự rước lấy bực thôi. Khương Điềm Điềm cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ rất tự mao.
Cô là một con công kiêu ngạo đó.
"Điềm Điềm, anh muốn đào hầm trong nhà, em xem có được không?"
Khương Điềm Điềm: "Hả? Anh nói rõ ra đi."
"Anh đã hỏi ý của mẹ rồi, ít nhất là ba tháng, đến lúc đó chúng ta có thể kết hôn.”
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Thím cũng có nói với em, muốn làm cho nhanh."
Trần Thanh Phong: "Anh có ý này, nếu như kết hôn rồi, em chuyển sang nhà anh ở, không những thế nhà anh còn an toàn hơn bên nhà em. Là vì đông người nên cũng yên tâm hơn."
Khương Điềm Điềm lại gật đầu.
Cô và nữ chính cũng xuyên qua sống lại như nhau nhưng cuộc đời không hề giống, cô cứ nghĩ mình sẽ đơn độc một mình, nhưng không ngờ lại có thể sống cùng mọi người.
Tách nhà ra riêng làm gì chứ, cô không muốn tí nào đâu nhai
Náo nhiệt đông vui, như vậy cô cũng dễ lười biếng hơn đó hí híI
"Nếu em chuyển qua như vậy thì chỗ lương thực kia phải tính sao đây? Đồ ăn thành của chung, anh không muốn tí nào. Cho nên anh đã nghĩ, chúng ta đào một cái hầm nhỏ trong phòng giấu đồ, em thấy sao?"
Khương Điềm Điềm nhìn sâu vào Trân Thanh Phong, nói: "Anh đó nha, đúng là gian quá đi!"
Trân Thanh Phong hùng hồn: "Ai lập gia đình mà không suy tính kỹ càng!"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng nha."
Cô phát hiện, Trân Thanh Phong và cô ngoài thần giao cách cảm ra, thì ngay cả †am quan cũng không khác nhau là bao.
Cô len lén móc móc ngón tay anh, cười híp mắt: "Nghe anh hết."
Trân Thanh Phong: '..."
Anh đỏ mặt đầy vẻ vui sướng: "Em nắm tay anh đi."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Hửm? Nắm như thế nào cơ?"
Một lời mắng yêu của cô khiến mặt Trần Thanh Phong ửng đỏ cả lên. Hai đứa giống như vừa biết yêu, thỉnh thoảng nắm lấy tay nhau, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Như bây giờ vậy, Trần Thanh Phong thấy mình đang sôi sục hạnh phúc.
Anh thấp giọng: "Anh nguyện ý nắm tay em suốt đời."
Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng lên, cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên, không kìm được mỉm cười.
"Anh Tiểu Phong, nếu anh đào hầm á, em thấy anh nên chống ẩm trước." Khương Điềm Điêm thấy mình thông minh quá đi mất, giây trước vừa nói lời yêu thì khắc sau đã nghĩ ra được điểm quan trọng.
Trân Thanh Phong không ngờ, mới còn nói chuyện tâm tình với Khương Điềm Điềm sao giờ lại bàn tới chuyện này rồi!
Song anh thấy Điềm Điềm nhà mình nói cực có lí.
Nếu lạc bị ẩm mốc thì ăn không ngon.
Trân Thanh Phòng: "Được."
Anh cảm khái nói: "Nếu như cha mẹ anh cũng đào hầm giống như vậy thì có thể tiết kiệm được nhiều thứ lắm, lúc mang hộ anh sẽ chấm mút một chút. Đợi lát anh phải đi gạt đã."
Khương Điềm Điềm: "Gạt cái gì mà gạt!" Cô giậm chân: "Đào hầm có cái tốt của nó chứ! Đây là lo lắng cho gia đình, chứ không phải là gạt!"
Trân Thanh Phong: "Đúng, không phải gạt!"
Nhưng mà thật sự không ngờ rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, Trân Thanh Phong còn chưa kịp gạt thì vào lúc ăn cơm tối, bà Trần chủ động đề nghị: "Thằng hai, ít hôm nữa con với mấy đứa khác qua phòng mẹ đào cái hầm nhỏ đi."
Anh hai Trần: "?22"
Mọi người ở Trần gia đều đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà Trần, bà nói: "Sao? Mấy đứa có ý kiến gì hử?"
Mọi người lập tức rối rít lắc đầu, nào ai dám có ý kiến chứ! Đừng nói chỉ nó một cái hâm nhỏ, muốn đào mười cái, họ cũng không dám hó hé gì! Có phải bọn họ làm chủ nhà đâu.
Bà Trân nhìn thoáng qua các con, thấy không ai có ý kiến gì thì hài lòng gật đầu.
Ngược lại, bỗng kế toán Trần đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Lục."
Trân Thanh Phong bị gọi tên, lập tức giơ tay lên: "Con đây."
Khóe môi kế toán Trần giật giật, dằn xuống kích động muốn đánh anh, nói: "Con đàng hoàng vào cho cha."
Trần Thanh Phong cười đểu: "Cha à, có chuyện gì thì cha cứ nói đi?"
Kế toán Trần: "Ba cái chuyện bên ngoài thì con rành hơn mấy anh mình, nói là đào hầm nhưng chúng ta không thể cứ thế mà đào được, như vậy không ổn. Hay con cứ đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng xem sao. Nếu như đào hầm trong phòng ngủ thì chúng ta cần chú ý điều gì."
Kế toán Trần không phải nông dân xoàng, ông cũng có hiểu biết chút chút.
Chính vì vậy mà suy nghĩ cũng chắc chắn hơn.
Trân Thanh Phong: "Được, chuyện này cứ giao cho con." Hiếm khi thấy Trân Thanh Phong không có vẻ đùa giỡn, có lẽ do con trai xưa nay chưa bao giờ hồ đồ trong chuyện đại sự, cho nên kế toán Trân không dặn dò gì thêm. Ngược lại, ông quay sang nhìn mọi người trong nhà, nghiêm túc nói: “Chuyện nhà chúng ta đào hầm cha không muốn hàng xóm biết, nếu như các con nói bậy bạ thì cứ ra khỏi nhà đi."
Lời nói của kế toán Trần cũng có sức nặng như lời bà Trần.
Bà Trần lúc nào cũng trách mắng chửi đổng, cả ngày cứ la mắng chặt cái chân này chặt cái chân kia, nhưng có nỡ động tới cái tay cái chân của con trai con dâu mình đâu, chỉ mạnh miệng uy hiếp thôi. Nhưng kế toán Trân không giống thế, ông là chủ gia đình này, không nói thì thôi, còn nếu đã nói thì chắc chắn sẽ làm.
Một người mắng miệng một người dứt khoát, không còn đường sống quay vê.
Mọi người đều cẩn thận, mấy người con trai trong nhà răm rắp nghe lời mẹ, cũng không dám hỏi lý do. Thật ra thì cũng chả có gì để hỏi, không phải chỉ việc tích trữ lương thực thôi sao? Việc này thì có gì hiếm lạ.
Trải qua khó khăn mới hiểu, trong nhà có hầm chứa tiện lợi hơn nhiều.
Trong thôn có nhiều nhà đã đào hầm chứa từ lâu, nhưng nhà họ vẫn chưa làm. Cho nên lần này mọi người đều chung tay góp sức, mặc kệ người bên ngoài nghĩ gì.
Chuyện đã quyết, bà Trần lại nghĩ đến chuyện trứng gà, bà ngẩng đầu nhìn sang mấy đứa con dâu, họ bị nhìn mà lập tức run rẩy. Họ luôn cảm thấy, ánh mắt của bà có gì đó không bình thường!
Bà Trân nhìn họ, tạm thời không nói gì.
Không biết chỗ vợ thằng năm bán buôn ra sao rồi, tạm thời khoan lấy trứng gà đã, nhìn một lúc, lại nhìn thêm lúc nữa.
Bà Trần quét mắt nhìn một vòng, xong lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hại mấy cô con dâu ăn không mấy ngon miệng, bọn họ ngơ ngác sợ bà trở mặt mắng chửi. Tóm lại lại rất đáng sợi
Mấy người họ cẩn thận ăn cơm, cẩn thận dọn dẹp bát đũa, lại hết sức chăm chỉ quét dọn sân, cho gà ăn, sợ mình không làm tốt việc gì đấy sẽ bị bà Trần bắt bẻ.
Không lẽ có liên quan đến việc tối qua bọn họ nói muốn về ngoại xem có trứng gà hay không ư?
Dạo này có chuyện gì đâu, chuyện lớn nhất là chuyện này rồi!
Không lẽ mẹ chồng không vui? Chuyện họ làm khiến bả không thoải mái sao? Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng cuống. Trong lòng họ thấm thỏm không yên như có con thỏ nhảy loạn. Bọn họ thì rất căng thẳng, còn Khương Điềm Điềm lại bình thản như không.
Cô chính là người như vậy, có thể ăn no mặc ấm, những chuyện khác không mấy quan trọng.
Cô ăn cơm tối xong nhưng chưa về ngay, vẫn ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ nhìn kế toán Trần lấy cốc trà có ghi chữ "Vì nhân dân phục vụ", đây là phần thưởng ông nhận được bảy năm trước. Dùng từ ấy đến giờ, xem ra rất quý trọng.
Khương Điềm Điềm thấy ông cẩn thận rót nước sôi vào, sau đó nhấp một miếng.
Cô từng nghe Trân Thanh Phong nói cha anh có một thói quen, cách vài ba hôm, mỗi sáng sớm sẽ nghiền lá trà, sau đó ngâm trong nước nóng, đủ uống cả một ngày, đúng là hết sức hưởng thụ. Khương Điềm Điềm chỉ mới nghe nói thôi, nay thấy tận mắt, cô mới cảm thấy rằng thời đại này đúng là nghèo khó.
Nhà cô ở trong thời hiện đại là nhà của bác cô, chưa bao giờ mua loại trà nào hình thức như thế này cả. Ngay đến dùng làm trứng trà cũng sẽ không chọn nó.
Cái gì ấy nhỉ, trà mà nhà họ làm trứng trà cũng là loại năm sáu nghìn tệ một cân.
Nhưng bây giời! Dù không có là trá ngon mà vẫn được rất nhiều người xem như của báu, không rõ gì sao, trong lòng Khương Điềm Điềm lại thấy chua xót. Người nhà họ Trần tốt với cô quá, tuy kế toán Trần kiệm lời, song không được ông ngầm cho phép, Khương Điềm Điềm cũng không thể như cá gặp nước ở nhà họ như thế, nếu không có ông quan tâm, ắt người nhà họ Khương bên kia đã không đến tìm cô gây sự rồi.
Khương Điềm Điềm chính là kiểu người, ai tốt với cô bao nhiêu thì cô cũng sẽ tốt lại với họ bấy nhiêu;
Cô nhìn kế toán Trân, nghiêm túc nói: "Chú ơi, đợi sau này cháu và anh Tiểu Phong có tiền, thì sẽ mua cho chú lá trà ngon ngon thật ngon."
"Phụt!" Kế toán Trần phun hết trà trong miệng.
Qua lời cô, ông nhận ra cô rất "thương cảm' ông.
Kế toán Trần cúi đầu nhìn trà của mình, trà này của ông cũng đủ tốt lắm rồi!
Bỗng lại không biết nói gì mới phải, ông đành gật đầu lấy lệ.
Khương Điềm Điềm mỉm cười nói: "Cháu và anh Tiểu Phong giỏi lắm luôn đó."
Kế toán Trần nhìn thẳng vào Khương Điềm Điềm, con trai ông tài giỏi là chuyện mà đến ông cũng không tin. Nhưng thấy ánh mắt tin tưởng của Khương Điềm Điềm như thế, kế toán Trân cũng không thể nói là con trai mình không tốt được.
"Anh Tiểu Phong của cháu không làm được việc nông vậy thôi, chứ rất có đầu óc đó nha! Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên mà, không được cái này thì qua cái khác!"
Khương Điềm Điêm thấy Trần Thanh Phong cười cười nhìn cô, cô còn đang đồng cảm với kế toán Trần thì giờ quay qua tâng bốc Trân Thanh Phong: “Anh Tiểu Phong của cháu đi học giỏi lắm, rất có đầu óc. Nếu sớm hơn mấy năm nữa, khéo anh ấy có thể làm Trạng Nguyên í chứ lị!"
Trân Thanh Phong càng cười đậm hơn.
Khương Điềm Điềm nghiêng cổ: "Anh Tiểu Phong của cháu cũng rất bảnh bao này, chú nói xem sao lại có người đẹp trai đến mức ấy!"
"Khụ khụ!" Kế toán Trần thật sự không chịu nổi nữa.
Đúng là muốn cái mạng già của ông mà.
Ông máy móc gật đầu, đứng dậy đi vào phòng.
Thật sự không chịu nổi ánh mắt tin cậy của Khương Điềm Điềm với Tiểu Lục nhà mình.
Kế toán Trần vốn ngồi trong sân nghỉ chân, nhưng đã bị Khương Điềm Điềm làm "ghét bỏ' mà đi vào phòng.
Ông hít sâu một hơi, nhưng rồi nhanh chóng giãn mặt giãn mày. Tuy Tiểu Lục là đứa tham ăn biếng làm không đáng tin, nhưng có người cha nào cứ coi thường con trai suốt đâu?
Tuy cả ngày mắng nó, nhưng khi thấy người khác thấy được ưu điểm của nó, kế toán Trần vẫn rất vui.
Tiểu Lục nhà ông đó, chính là bị thời đại níu chân, nếu không thì thật sự cũng là người có văn hóa đấy chứ.
Nghĩ như thế, trong lòng kế toán Trần đã thoải mái hơn.
Có câu cưới vợ phải cưới vợ hiên, con bé Khương Điềm Điềm này tuy cũng hơi biếng làm như Tiểu Lục, nhưng là một cô bé rất rất tốt, rất xứng với Tiểu Lục! Một đôi giảo hoạt!
Ở nhà họ Trần, kế toán Trần chính là người nghiêm túc nhất, ngoài chú sáu Trần vô tư không sợ trời sợ đất, chớ nói gì các cô con dâu, mà ngay tới các anh con trai gặp cha cũng như chuột gặp mèo. Vô cùng cung kính.
Chyện nhà đôi câu như thế cũng không nhiều, càng sẽ không tự dưng tới tán gấu với kế toán Trần.
Bọn họ không dám vậy, nhưng Khương Điềm Điềm thì lại không hề coi mình là người ngoài.
Cô bô lô ba la một hồi, kế toán Trần đứng dậy đi luôn.
Các chị dâu im lặng nhìn cô, mỗi người một suy nghĩ.
Như là chị dâu hai Trần, chị cảm thấy, Điềm Điềm vẫn chưa hiểu tính của cha chồng rồi! Nhìn đi, chưa gì đã khiến con bé mất mặt kìa. Đúng là đáng thương.
Còn chị dâu ba Trần lại nghĩ, này thì nịnh này, nhìn đi, cha chồng có chịu nể mặt không? Nịnh càng dữ thì càng bị xấu mặt nhé bé con. Hí hí!
Còn chị dâu tư Trần thì rất lo cho Khương Điêềm Điềm, sao cứ phải sấn tới trước mặt ổng làm gì vậy? Đúng là cô bé không có đầu óc.
Các chị dâu mỗi người một ý nghĩ, thành ra quên đi chút thấp thỏm ban nãy. Bọn họ cùng nhìn Khương Điềm Điềm với ánh mắt thông cảm, còn Khương Điềm Điềm lại không thấy có gì. Người khác có lòng tốt hay ác ý với cô, Khương Điềm Điêm quá rõ ràng.
Kế toán Trân im lặng đi ra, Khương Điềm Điêm lại không cảm thấy ông cụt hứng.
Thấy cô vẫn bình thường như không, các chị em dâu lại lần nữa cảm khái, con bé này thật vô tâm vô tư.
"Thím ơi, thím Trần ơi...' Bỗng một tiếng gọi dồn dập truyền đến,"Thím Trần ơi, thím mau ra xem đi, con dâu chú năm nhà thím đang đánh nhau với đằng ngoại mình kìal"
Nhị Nha nhà hàng xóm chạy vồ tới, thở hông hộc. Người còn chưa vào sân mà đã gào toáng lên.
Bà Trần vẫn còn ở gian ngoài, nghe thấy thế thì lập tức xách chài cán bột xông đến, la lên một tiếng rồi chạy vù ra cửa thôn.
Khương Điềm Điềm không còn bình chân như vại nữa, cô ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì các anh chị trong sân đã chạy đi hết. Mọi người lao ra ngoài rồi. Trân Thanh Phong: "Đi thôi, chúng ta cũng đi giúp!"
Thể lực của Khương Điềm Điềm đâu so được với những người quần quật làm việc suốt ngày, lại càng không thể đọ nổi với người ngày nào cũng "chạy thoát thân" như Trần Thanh Phong. Cô thở hổn hển: "Anh đi trước đi, đừng để ý tới em!"
Trần Thanh Phong ừ một tiếng, lập tức chạy đi trước.
Khương Điềm Điềm thở gấp, thôi không chạy nữa.
Đợi khi cô tới cửa thôn thì đã là tốp cuối cùng, ở bên đó gần như trong ba vòng ngoài ba vòng rồi!
Khương Điềm Điềm: "Nước sôi nước sôi, cho em đi qua với."
Có lẽ cũng vì cô là "người nhà họ Trân" nên mọi người cũng không làm khó cô, cho Khương Điềm Điềm chen tới giữa.
Vừa nhìn qua, Khương Điềm Điềm cực kỳ hãi hùng, tóc Tô Tiểu Mạch rối bù, mặt mũi bị xước chảy máu, trên cổ cũng rất nhiều vết rách. Còn bà mẹ nhà họ Tô cùng ba cô con gái thì chỉ hơi rối tóc, ngoài ra không sao cả.
Đại đội trưởng đã có mặt!
Khương Điềm Điềm dịch tới gần Trần Thanh Phong, còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy Tô Tiểu Mạch nói: "Nếu đông người ở đây như vậy, xinn mọi người phân xử cho tôi. Tuy tôi là con gái nhà họ Tô, nhưng từ nhỏ tới lớn, tôi không có lấy một ngày ăn no mặc ấm. Nhưng tôi cũng không để tâm đến những chuyện đó, ân tình mẹ cha lớn hơn trời, tôi không thể trách móc. Và cũng sẽ không nói câu nào. Mọi người cùng ở một thôn, lúc tôi chưa kết hôn như như thế nào, mọi người cũng biết. Nhưng khi tôi kết hôn, cha mẹ tôi đã nói, cho một trăm đồng rồi coi như không có đứa con gái này! Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cái câu này."
Bà Tô đang sướt mướt thì bỗng Tô Tiểu Mạch đề cao giọng, nói: "Nếu ngày trước đã cắt đứt quan hệ, thế sao bây giờ còn muốn tôi trộm đồ nhà chồng đem về ngoại? Tôi từ chối, thế là lao vào đánh tôi! Những chuyện này tôi có thể không nói, có thể giấu! Nhưng, đứa con tôi hằng mong thì sao! Các người đã hại chết nó rồi! Vì các người hy vọng nhà họ Trần đuổi tôi đi, như thế các người có thể bán tôi đi một lần nữa!"
Mặc dù mọi người đã sớm có suy đoán về chuyện tày trời như thế, nhưng khi chính miệng Tô Tiểu Mạch nói ra thì lại khác. Mọi người chỉ trỏ người nhà họ Tô, bàn luận sôi nổi.
Tô Tiểu Mạch: "Khi mất con tôi đã nói rồi, tôi với các ngươi không có ân tình, chỉ có thù hận! Vậy mà các người còn không biết tốt xấu, còn định tính toán tôi? Các vị hương thân phụ lão, mọi người biết bọn họ đến làm gì không? Bọn họ nghe tin tôi làm thay kiếm được tiền trong thành phố, nên ép tôi phải nhường công việc đó cho thằng em trai không ra hồn!"
"Ôi!" Mọi người khiếp hãi, ánh mắt nhìn người nhà họ Tô trở nên khinh miệt.
Thật sự chưa từng nghe nói còn có thể loại cướp việc của con gái đã gả đi như thế.
"Đừng nói tôi không muốn giao việc này cho bất cứ ai, mà cho dù muốn thì tôi cũng sẽ nhường cho nhà chồng, tôi gả đi rôi mà, ân đoạn nghĩa tuyệt với các người! Thế thì sao tôi phải nhường công việc của mình cho hung thủ đã hại chết con tôi?"
Tô Tiểu Mạch: "Mọi người nhìn bọn họ đánh tôi đi! Nhìn kỹ đi!"
"Đúng là không phải người!"
"Nhà bọn họ không phải lần đầu đâu, là đồ mặt dày vậy đấy!"
"Còn không phải à?"
"Làm gì có chuyện bảo con gái đã gả đi phải giúp nhà ngoại như thế! Cũng chỉ có Tiểu Mạch đây đáng tin."
"Đúng! Mấy cô con gái khác ở nhà họ Tô làm gì có ai đáng tin, trong nhà đói khát không có gì ăn cũng phải bới về cho nhà ngoại, ai cưới họ đúng là xui xẻo tám đời."
"Em gái đừng có nói vậy, mẹ mình đó..." Chị cả nhà họ Tô mở miệng.
Tô Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn chị ta, nói: "Chị câm mồm cho tôi, chị mà còn ba hoa thì đừng trách tôi nói ra những chuyện xấu đó! Các chị muốn làm chó cho nhà họ Tô nhưng tôi thì không! Bà ta có hại chết con chị đâu, không thử đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ! Hôm nay các người mà giúp họ hại tôi thì đồng nghĩa với việc chưa bao giờ xem tôi là em gái. Sau này dù có phải đi ăn xin, tôi cũng sẽ không đến trước cửa nhà các người! Các người cũng đừng chị chị em em với tôi nữal"
"Mày!"
"Em gái!"
"Im hết cho tôi!" Tô Tiểu Mạch hét lên: "Tôi không có cha mẹ chị em nào như các người cả, hôm nay tôi nói rõ, tôi không cần nhà họ Trần giúp tôi. Nếu các người còn tìm đến tôi kiếm chuyện thì tôi sẽ nói hết chuyện của các người! Chớ tưởng tôi không biết chuyện của các người! Các người có bao nhiêu chuyện tính bấy nhiêu. Đừng tưởng mình giấu kỹ. Đại đội trưởng, nếu nhà cháu gặp chuyện gì bất trắc thì chính là một trong số bọn họ làm hại! Nhưng cháu cũng không cần chú làm gì hộ cháu, cháu vào thành phố cũng đã được một thời gian, cũng biết vài ba người, chỉ cần cháu gặp chuyện, tới khi ấy ắt sẽ có người minh oan giúp cháu! Sẽ phô ra hết mọi chuyện bẩn thỉu họ đã làm!"
Dứt lời, Tô Tiểu Mạch lập tức gạt đám đông ra, sải bước bỏ đi.
Tuy cô ấy nói thế, nhưng bà Trần nhìn lướt qua rồi bỗng nhấc chài cán bột lên xông đến: "Bà đây mà không đánh các người thì tưởng nhà họ Trần tao dễ bị chà đạp lắm hả! Tô Tiểu Mạch là con dâu nhà tao! Lũ các người, lên hết đi!"
Các cô con dâu nhà họ Tô không nói hai lời, lập tức xông đến ẩu đải
Hôm nay tâm trạng mẹ chồng không tốt, phải trút giận mới hả. Khương Điềm Điềm: "... Trời ơi."
Cô nuốt nước bọt, lùi một bước mà nói: "Em đi xem chị dâu năm đã, sợ chị ấy nghĩ quẩn mất!"
Khương Điềm Điềm chạy biến đi như gió, mấy bà thím này mà đánh nhau là cô không quản được đâu!
Cô chạy rất nhanh, cuối cùng cũng bắt kịp Tô Tiểu Mạch, thận trọng nói: "Chị không sao chứ ạ?”
Nhưng vừa nhìn qua mà cô suýt ngã nhào, Tô Tiểu Mạch đang cười.
Khương Điềm Điềm hiểu ra ngay: "Chị cố tình?"
Tô Tiểu Mạch: "Ừ”"
Khương Điềm Điềm nhoẻn miệng, nói nhỏ: "Nhưng lúc nãy chị nói thế, không sợ chuốc rắc rối ạ?"
Tô Tiểu Mạch không dừng bước, thậm chí cũng không giấu Khương Điềm Điềm: "Nếu bọn họ sợ mà biết điều thì coi như họ may mắn; còn nếu bọn họ không biết sợ mà muốn làm hại chị, không phải còn tốt hơn nữa à?"
Tô Tiểu Mạch nhẹ nhàng nói: "Giết người là phạm pháp."
Khương Điềm Điềm đã hiểu rồi, Tô Tiểu Mạch cố ý.
Thậm chí cô ấy còn hy vọng người nhà họ Tô sẽ hại mình, như thế cô có thể quang minh chính đại đi báo cảnh sát.
Khương Điêềm Điềm: '..."
Quả không hổ là nữ chính sống lại, là người độc thật.
À không, là sói độc!
Nhưng thú thực, mọi ngày nhìn Tô Tiểu Mạch rất bình thường, tuy trong nhu có cương nhưng đúng là người rất hiền, song hễ liên quan đến người nhà họ Tô là lập tức thay đổi. Trở nên độc ác lạnh lùng. "Chị định làm gì á?" Cô dịu giọng hỏi.
Tô Tiểu Mạch mỉm cười, lắc đầu: "Không! Vừa hay ngược lại, chị không phải là kẻ gây sự!"
Không phải người gây sự nhưng lại rất muốn làm chuyện gây sự! Nữ chính sói độc chắc chắn không giống người thường. Thậm chí Khương Điềm Điềm còn nghĩ, rốt cuộc là người nhà họ Tô chủ động đi kiếm Tô Tiểu Mạch sinh sự hay là Tô Tiểu Mạch dụ bọn họ tìm đến.
Khó nói lắm, thật khó nói lắm!
"Chị đừng buồn nha. Chị tốt thế mà, rất nhiều người thích chị lắm, đừng để ý đến những kẻ không thích mình." Khương Điềm Điềm cười an ủi.
Tô Tiểu Mạch thấp giọng: "Em chưa bị người thân bán đứng bao giờ nên không hiểu đâu."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc: "Không, em hiểu chứ."
Tô Tiểu Mạch ngạc nhiên nhìn cô, Khương Điềm Điềm đáp: "Em biết bọn họ không tốt với chị, nên em hiểu. Bất luận chị làm gì, em cũng sẽ đứng về phía chị."
Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm chằm chằm, hồ nghi hỏi: "Ngay từ đầu em đã rất tốt với chị rồi, vì sao vậy?"
Cho đến giờ chưa có ai như Khương Điềm Điềm, ngay từ đầu đã tốt với cô.
Khương Điềm Điềm: "Có lẽ, do chị đẹp đó."
Khương Điềm Điềm xòe tay: "Em thậ sự dễ xiêu lòng trước người đẹp lắm."
Tâm trạng vốn còn ngột ngạt của Tô Tiểu Mạch lập tức trở nên ấm áp.
Cô bật cười: "Chị đẹp ấy hả? Nhưng chị lại thấy mình không đẹp bằng em."
Kiểu phụ nữ như cô không khác gì con búp bê. Nhưng Điêm Điềm không như thế, rất hoạt bát năng động. Cô cũng từng gặp những cô gái như vậy, nhưng chủ yếu đều là các cô gái sống trong thành phố được chăm chút từ bé, chứ không phải là đứa nhóc nông thôn như con bé.
Nhưng như Khương Điềm Điềm non kinh nghiệm lại có mấy phần giảo hoạt linh động, vừa tươi tắn vừa đáng yêu.
Em ấy và chú sáu là kiểu người tràn đầy sức sống.
Cứ như trong cơ thể tồn tại một loại sức sống không ngừng, khiến người ta phải ghen †ị.
Không trách hai đứa nó mới gặp mà đã vừa ý nhau nhanh đến vậy.
Có lẽ con người đều rất nhanh phải lòng với "đồng loại" của mình.
Cô nheo mắt nhìn Khương Điềm Điềm: "Em xinh xắn lắm."
Khương Điềm Điềm đắc ý ưỡn ngực, người bình thường khen cô đẹp khác hẳn với người đẹp khen cô đẹp đó!
Khương Điềm Điềm cảm thấy, đấy là một sự thừa nhận trước vẻ đẹp của mình, thừa nhận thật lòng!
Cô vô cùng đắc chí, nếu có đuôi thì khéo sẽ lắc lắc cho xem.
"Thường thôi thường thôi, là hạng ba toàn quốc."
Khóe miệng Tô Tiểu Mạch giật giật, không kìm được nói: "Đừng nói em định bảo, hạng nhất là mẹ chồng còn hạng hai là chị nhé?"
Khương Điềm Điềm trợn to mắt, nghiêm túc nói: "Uầy! Sao chị biết! Đúng đói"
Muốn tâng bốc thì phải nghiêm túc thể hiện ở mọi khía cạnh. Lúc tâng lúc không tâng thì không phải là thiếu chuyên nghiệp lắm à? Đó không phải là tác phong của Khương Điềm Điềm cô đâu! Cô nói: "Đúng thế, tuy xếp sau hai người nhưng em vẫn vui lắm, dù gì em cũng là người đẹp tốp đầu cả nước mà."
Tô Tiểu Mạch bật cười hiếm hoi, mặt cô toàn vết trầy, nói: "Đi nào, chúng ta về nhà thôi."
Khương Điềm Điềm: "Hay chị qua nhà em rửa mặt nhé?" Tô Tiểu Mạch lắc đầu: 'Lát nữa chắc chắn sẽ có người đến, ở nhà em không tiện."
Khương Điềm Điềm hiểu ra, cô đúng là không có kinh nghiệm mà.
Đúng hệt như Tô Tiểu Mạch dự đoán, cô ấy vừa rửa mặt rửa tay xong, đang nhâm nhi bánh thì thấy có người vào nhà. Bánh bột ngô cứng ngắc này cũng không cần giấu giếm làm chi, không phải thứ gì hay ho, nhà nào cũng ăn, Tô Tiểu Mạch ngồi phịch trong sân, cầm bánh chứ không ăn.
Bà Trần dẫn theo các chị các thím các bác lăm lăm chài cán bột tới, người nào người nấy đều mang theo vẻ hưng phấn và tò mò.
"Mạch à, con không sao chứ?”
Tô Tiểu Mạch tắm rửa xong, vết thương càng thêm đáng sợ, cô đáp: "Con không sao ạ.'
Cô ấy mỉm cười, nhưng hình như động đến vết thương trên mặt nên khóe môi giật giật.
Lập tức mọi người nhao nhao chửi rủa người nhà nhà họ Tô, còn Vương Hồng Hoa chỉ đơn giản đến xem chuyện thì lấm lét dò hỏi: "Vợ chú sáu này, lúc nãy nghe lời cháu nói, không lẽ nhà họ Tô cháu còn có bí mật gì à?”
Mọi người lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạch, muốn là người đầu tiên biết được tin hay!
Tô Tiểu Mạch hờ hững nhìn lướt qua Vương Hồng Hoa, nói: 'Không có."
Đoạn, cô ấy cúi đầu nhâm nhi chiếc bánh.
Vươg Hồng Hoa bị cho ra rìa thì tức! Ở trong thôn này bà ta toàn cậy già lên mặt, đám con dâu trẻ nào dám đắc tội bà, đang định lên tiếng thì bỗng nghĩ tới người nhà họ Trần, đây là nhà người ta, nếu bà mà miệng mồm thì bà thím họ Trân sẽ kéo con dâu ra đánh bà mất. Coi như bị thiệt vậy.
Lúc này Vương Hồng Hoa mới cảm khái mãi, ít con trai đúng là không ổn. Nhà bà cũng giống nhà ông Tô, chỉ có một thằng conl
Nghĩ đến đây, bà lại nhìn Khương Điềm Điềm.
Nếu năm ấy không đuổi cha nó đi... Thì có phải sẽ có người giúp sức sớm mấy năm không, rồi về sau còn có nhà nữa? Ai mà ngờ được người nhà chết đi để lại mọi thứ cho con gái!
Bà ta nhìn Khương Điềm Điềm, chửi đổng: "Thấy tao tới mà cũng không đem ghế ra hả, ai dạy mày phép tắc vậy?"
Khương Điềm Điềm không nhúc nhích, đáp lanh lảnh: "Nhà họ Tô tới bắt nạt chị dâu năm của cháu, nhưng dù gì cũng là cha mẹ ruột; nhưng cháu với bà không có quan hệ gì, bà còn định bắt nạt cháu à? Danh nghĩa gì? Mặt dày!"
Vương Hồng Hoa tức mình ngã ngửa.
Bà xắn tay áo lên,'Cái con ranh này..."
"Thím ơi, có cọp bắt nạt cháu!" Khương Điềm Điềm oái một tiếng chạy tới sau lưng bà Trần.
Bà Trần nắm lấy chài cán bột, nổi xung: "Vương Hồng Hoa, thím tưởng mình là cọng hành nào mà chạy đến nhà tôi làm trời làm đất? Sao? Thím ăn nhiều cứt chó nên miệng toàn ô uế đúng không! Tôi nói thím hay, bà Trân tôi đây chưa bao giờ gây chuyện, nhưng không hề sợ chuyện, ai dám hà hiếp người nhà tôi thì đợi đấy! Tuy con Điềm Điềm chưa qua cửa nhưng nó sắp thành con dâu tôi rồi. Nếu bà dám bắt nạt Điềm Điềm nhà chúng tôi, thì tôi sẽ cho bà biết thế nào là lễ đội"
Khương Điềm Điềm võ tay bôm bốp: "Thím nhà cháu là chính nghĩa nhất trần đời."
Cô nghiêm túc nịnh bợ: "Lúc thím dữ nhìn giống hoa hồng nở rộ lắm! Siêu đẹp luôn!"
Người nhà họ Trần: "..."
Quần chúng: ..." Bà Trần cười gượng, nói: "Điềm Điềm nhà tôi, đừng tưởng ai cũng có thể bắt nạt!"
Khương Điềm Điềm: "Chí phải chí phải!"
"Bà mà còn đến gây sự thì thím nhà cháu không khách khí đâu!" Khương Điềm Điềm hăn học.
Cô nấp sau lưng bà Trần, thể hiện rất rõ hình tượng cáo mượn oai hùm.
Ôi chao mặt mũi này.
Mấy người lớn tuổi cũng không nỡ nhìn, khóe miệng giật giật, giả vờ như không nhìn thấy.
Thật sự không nhìn nổi!
Cái con nhỏ ton hót này!
Đau mắt quái
Mà lúc này, mẹ chồng nàng dâu và ba cô con gái nhà họ Tô xanh mặt ngồi trên giường đất, nhe răng toét miệng.
Tuy trông Tô Tiểu Mạch như chịu thiệt, nhưng bọn họ biết không phải như thết Tô Tiểu Mạch nổi cơn điên trút vào người họ, toàn nhắm những chỗ không ai thấy mà đánh, chứ không đánh vào mặt. Chỉ tóc thôi mà rụng một mớ đây.
Còn Tô Tiểu Mạch tóc ngắn, bọn họ đâu túm được gì trên đó đâu.
Bọn họ vốn năm đánh một mà lại chịu lép vế, để Tô Tiểu Mạch đánh một trận.
Rồi nó còn ra vẻ ấm ức, khiến bà già họ Trần dẫn con dâu đánh bọn họ trận nữa, thật sự là đả kích hai tâng! Đau đớn cực kỳ!
Nhưng, những chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là mọi người la loai oái đủ rồi, cũng không biết xoa dịu.
Nhất thời cả nhà trố mắt dòm nhau. Bà Tô hé miệng, nghĩ: Có phải nó biết mình tích góp tiền riêng không?
Con dâu nhà họ Tô lại nghĩ: Có phải nó phát hiện chuyện mình trộm lương thực trong nhà chu cấp cho nhà ngoại rôi không?
Chị cả nghĩ: Không lẽ em gái biết chồng mình vô sinh, con trai mình là con của chú út?
Chị hai cắn răng: Không lẽ bị nó phát hiện mình đã lấy số tiên dưỡng lão năm ngoái mẹ chồng làm mất?
Em ba tròn mắt: Bị chị ấy phát hiện chuyện mình với Dương Thạch Đầu rồi ư?
"Mọi người có chuyện gì giấu diếm không?" Đồng thanh mở miệng.
Sau đó, cả nhà lâm vào cảnh hòai nghi nhìn lẫn nhau...