Chương 2:
Thật sự tổn thương, cả phủ Mai gia chẳng có nổi một nam tử tuấn tú.
Mai Nguyên Nhi cũng đang suy nghĩ xem vì sao nam chủ kinh tài tuyệt diễm của nàng vẫn chưa xuất hiện.
"Ngươi thử nhớ kỹ xem, nguyên chủ có thanh mai trúc mã nào không?"
"Hừm..." Nàng nhắm mắt cố gắng hồi tưởng, "Trong ký ức toàn là ngươi."
"Ọe, cút."
Mai Nguyên Nhi nhăn nhó ngũ quan, chu môi: "Chẳng lẽ, hai chúng ta là cp?"
"Cút!"
Ẩn nhẫn đã lâu, hai chúng ta quyết định ra phố câu nam nhân (sai rồi).
Mai Nguyên Nhi: "Lát nữa nhìn thấy mỹ nam, ngươi đẩy ta một cái, đẩy ta vào lòng ca ca ~"
Ta lắc đầu: "Chỉ tìm mỹ nam thì làm sao đủ được?"
"Ý ngươi là, ta phải tìm người vừa đẹp trai vừa tài giỏi trong ngoài?"
"Không, ngươi phải tìm mỹ nam mà tùy tùng cũng đẹp trai."
"Triệu công tử cũng tốt mà, đều tại ngươi ngăn ta lại, ngươi xem những người này, kẻ sau kém kẻ trước." Mai Nguyên Nhi bước lên cầu đá, lau mồ hôi.
"Không được, nhìn tùy tùng của hắn kìa, quá xấu."
"Trên đời này làm gì có chuyện vừa đẹp vừa tốt... Ôi mẹ ơi, thật sự có!" Hai mắt Mai Nguyên Nhi sáng rực, lưng eo thẳng tắp.
Nàng điên cuồng vỗ lưng ta, nhỏ giọng nói: "Quá đẹp quá đẹp!"
Ta đưa mắt nhìn qua, phía đối diện có một vị công tử áo trắng bước tới, cử động nhẹ nhàng như liễu yếu đào tơ, làn da trắng hơn tuyết, mắt đào hoa hơi cong lên, môi tự nhiên như điểm son, thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, toát lên vẻ đẹp yếu đuối.
Tuy nhiên, điều thu hút ánh mắt ta hơn chính là bóng dáng cao lớn bên cạnh công tử. Hắn mặc huyền y, bên hông đeo kiếm, cả người khí vũ hiên ngang, phong thái ngời ngời. Gương mặt như ngọc, đôi lông mày kiếm hơi cau lại, mũi như ngọc thạch, trong đôi mắt hạnh lộ ra chút lạnh lùng không hài hòa, bờ môi mỏng như hai cánh hoa.
Ta sửa lại tóc mai: "Chuyện nhỏ, xem bản cô nương đây."
Quá quắt.
Khi chúng ta lướt qua vị công tử áo trắng, ta giả vờ vấp chân một cái, đẩy Mai Nguyên Nhi tới trước. Có lẽ vì ăn nhiều thứ tốt quá, nàng loạng choạng một cái liền đụng công tử ngã nhào xuống hồ.
Ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng thoáng vụt qua.
"Ê!" Thị vệ tiểu ca đưa tay về phía bóng trắng đó, nhưng đã muộn.
Hắn nhíu chặt kiếm mi thành chữ "Xuyên", mắt hạnh trừng trừng nhìn chúng ta.
"Đừng nóng vội." Mai Nguyên Nhi giơ tay ngăn hắn lại, sau đó cởi áo ngoài, lao đầu xuống hồ.
Thị vệ tiểu ca càng thêm bối rối: "Này...?"
"Không có gì đâu," ta kéo cánh tay thị vệ, "Tiểu ca này họ gì tên gì, nhà còn người thân nào không, đã cưới vợ chưa?"
Hắn nhíu mày, liếc nhìn ta, âm thầm giữ khoảng cách với ta.
Triệu công tử từ đó mắc phải một trận bệnh nặng, Mai Nguyên Nhi cảm thấy áy náy, cứ ba ngày hai lượt đến thăm nom. Dần dà, hai người cũng trở nên thân thiết.
Nàng ấy vui vẻ, còn ta thì thất vọng.
Ta đến mười lần, chín lần chẳng gặp được A Thất (chính là thị vệ bên cạnh Triệu công tử).
"Thị vệ nhà ngươi thật sự không làm tròn trách nhiệm, không ở trong phủ mà chạy ra ngoài bắt chuột à?" Ta khoanh tay, nhíu mày, miệng méo xệch tỏ ý bất mãn.
"Chậc," Mai Nguyên Nhi huých ta một cái, "Nói chuyện kiểu gì thế, Tiểu Thúy."
Ta mỉm cười nhìn nàng, mang theo vài phần đe dọa: Gọi ta là Tiểu Thúy thêm lần nữa, ngày mai ta đánh ngươi thành màu lục biếc đấy.
Triệu công tử đang cười thì ho khan lên: "Tiểu Thúy cô nương thẳng tính, A Thất hắn... hắn quả thực rất bận."
Rồi bổ sung thêm: "Cô nương tìm hắn có việc gì sao?"
"Không có gì, chỉ muốn nói chuyện yêu đương với hắn thôi."
Triệu công tử vừa nghe xong liền ho dữ dội: "Tiểu, Tiểu Thúy cô nương thật có mắt nhìn..."