Chương 4:
Ta ngáp dài, đã nghe cầm mặc cô nương đàn được một khắc rồi mà vẫn chưa dứt.
A Thất liếc ta một cái: "Đúng là đàn cho trâu nghe."
Ta véo hắn một cái, hắn lại lộ vẻ kinh ngạc.
Tiếng đàn du dương dần dần im bặt, bóng dáng thướt tha sau tấm bình phong đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt chúng ta. Chiếc váy màu phấn sen không thể che giấu thân hình yêu kiều, búi tóc cao vút, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, lông mày lá liễu, mắt như nước mùa thu, môi nhỏ như anh đào – dung mạo rất có đặc sắc.
"Công tử," cầm mặc khẽ cười, ngước lên nhìn thấy ta thì hơi sững người, đánh giá từ trên xuống dưới: "Vị này là...?"
"Nha hoàn."
"Nha... hoàn?" Nàng nhướng mày, nhìn hai chúng ta ngồi cạnh nhau, vẻ khó hiểu.
"Chứ còn gì nữa... tiểu thiếp sao?"
"Ai là tiểu thiếp của ngươi!" Ta đấm mạnh hắn một cái.
Cầm mặc cô nương hít một hơi lạnh, mắt hạnh mở to. Ta không hiểu nổi, ta chỉ đánh hắn một cái thôi mà mọi người ngạc nhiên làm gì? Chẳng lẽ ta quá thô bạo?
Cầm mặc cô nương rót rượu cho A Thất, trò chuyện nhiều về những kiến thức cầm kỳ thư họa.
Ta ngồi bên cạnh muốn xen vào nhưng chẳng tìm được cơ hội, ly này tiếp ly khác, chẳng mấy chốc đầu óc đã mơ màng.
"Hai người còn định nói chuyện đến khi nào? Chỉ nói chuyện mà không làm gì à? Hay là ta ở đây làm phiền hai người rồi? Vậy ta đi đây?" Ta vỗ bàn, loạng choạng đứng dậy, cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Hai người kia nhìn ta, nét mặt đầy xấu hổ.
A Thất tỉnh táo trước, vội nắm lấy tay ta, ta hất ra: "Không thể nào, không thể nào, ngươi lại là loại người như vậy?"
A Thất nhíu chặt mày: "Gì cơ?"
"Ba chúng ta cùng nhau thì không được!" Ta lắc đầu ôm chặt mình, mắng một câu: "Dơ bẩn!"
"Ta!" A Thất nghiến răng đứng dậy, bộ dạng như muốn đánh ta, khiến ta sợ hãi lùi lại.
"Miệng lưỡi bẩn thỉu, về nhà ngay!" A Thất bước tới, một tay vác ta lên vai rồi bước thẳng ra ngoài.
"Ngươi mau thả ta xuống!" Ta vỗ vào lưng hắn.
Ra khỏi Thiên Hương Lâu, gió đêm mát lạnh thổi tan đi vài phần oi bức.
A Thất thả ta xuống: "Tự đi."
Ta kéo ống tay áo của hắn: "Không muốn, ngươi cõng ta."
A Thất hất tay ta ra, nghiêng người tránh đi: "Ngươi điên rồi à, không về nữa, cứ ở ngoài này qua đêm đi."
Nói xong hắn bước chân rời đi, ta lập tức nhào tới ôm chặt đùi hắn, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, giở trò vô lại.
Ta nằm sấp trên lưng A Thất: "Vậy ngươi đã cùng cầm mặc cô nương ở bên nhau chưa?"
A Thất im lặng, chẳng buồn để ý đến ta.
"Vậy ngươi thích nàng à?"
"Khi nào hai người ở bên nhau? Ngươi có tiền chuộc thân cho nàng không? Có cần ta cho ngươi mượn chút không?"
A Thất lạnh lùng đáp: "Còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ quăng ngươi xuống."
Ta bịt chặt miệng lại, nhưng chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.
"Vậy ngươi và cầm mặc cô nương rốt cuộc đã... làm chuyện đó chưa?"
"Chậc—" Hắn dừng bước.
"Thôi thôi, ta không hỏi nữa."
"Nếu ngươi hứng thú với chuyện nam nữ như vậy, không bằng bây giờ ta bán ngươi vào kỹ viện?"
"Vậy... vậy một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"
A Thất không nói gì, quay người đổi hướng đi.
"Ta đùa thôi mà, ta sai rồi, ngươi thả ta xuống đi!" Ta cố gắng vùng vẫy, định nhảy xuống.
"Muộn rồi."
Ta ra sức vỗ lưng hắn, vừa đá vừa cắn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Bức lương thành kỹ nữ đây!"
"Chậc, đừng la! Đùa ngươi thôi mà!"