Chương 16: Kiếm tiền, đi trên trấn bán đồ ăn.
Đồ dùng để làm đậu hủ não của nàng khác với những thứ đã dùng trước đây, Kỷ Uyển Nhi không biết liệu lần này có thành công hay không, nên nàng không làm quá nhiều, chỉ xay một ít đậu, vừa đủ cho bốn người ăn tối.
Nàng vừa xay đậu, vừa thêm nước. Sau đó lọc tương, loại bỏ bã đậu. Tiếp đó, nàng đổ sữa đậu nành đã lọc kỹ vào nồi nấu. Bã đậu sau khi lọc cũng không vứt đi mà để sang một bên. Nấu một lúc, mùi thơm của đậu bắt đầu lan tỏa.
Dù Vân Sương không thích ăn hạt đậu, nhưng nàng lại rất thích ngửi mùi thơm dễ chịu của đậu.
"Thơm quá!" Vân Sương hít hà nói.
Kỷ Uyển Nhi cũng rất thích mùi thơm ngát của hạt đậu, ngửi xong cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
"Lát nữa múc ra, ngươi nếm thử trước."
Không lâu sau, sữa đậu nành nấu xong, Kỷ Uyển Nhi múc hết sữa đậu nành ra.
Nàng san ra hai bát, thêm chút đường vào rồi đưa cho Vân Sương và Tử An mỗi người một bát.
"Màu sắc thật đẹp!" Vân Sương nhìn sữa đậu nành nói.
Tử An tò mò hỏi: "Tẩu tử, đây là cái gì vậy?"
"Sữa đậu nành, rất bổ dưỡng đấy, mau nếm thử đi."
Trong bụng nghĩ có đường thì chắc chắn sẽ ngon lắm, Tử An chậm rãi uống một ngụm.
"Oa, ngọt thật, dễ uống!"
Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, rất ngon.
Kỷ Uyển Nhi cười với Tử An, rồi nhìn sang Vân Sương: "Thế nào, thích không?"
Vân Sương gật đầu cười: "Dễ uống."
Thấy phản ứng của bọn họ, Kỷ Uyển Nhi yên tâm, có vẻ như người ở đây không bài xích các chế phẩm từ đậu.
Tiếp theo là công đoạn làm đông, Kỷ Uyển Nhi vừa làm, vừa khuấy đều.
Làm xong, nàng để sang một bên cho đậu hũ đông lại.
Lúc này, Kỷ Uyển Nhi mang bã đậu ra.
Bã đậu là thứ mà nhiều người không ăn, thường vứt đi. Nhưng thực ra, nó lại là một thứ rất tốt, có giá trị dinh dưỡng phong phú.
Kỷ Uyển Nhi rất thích các món ăn từ bã đậu.
Nàng cho thêm một chút hạt lựu cà rốt, hành lá thái nhỏ, gia vị rồi trộn đều. Sau đó, nàng đập thêm một quả trứng gà, cho một lượng bột mì vừa phải vào. Trộn đều tất cả lên, rồi nặn thành những chiếc bánh nhỏ.
Nàng bắc nồi lên bếp, đun nóng dầu rồi thả từng chiếc bánh vào chiên.
Trong nồi có dầu, bánh có trứng gà, lại hòa quyện với hương vị của bã đậu, tạo nên một mùi thơm rất đặc biệt.
Sữa đậu nành còn hơi nóng, Vân Sương vẫn chưa uống xong, nhưng khi nghe thấy mùi thơm trong nồi, sự chú ý của nàng lập tức chuyển sang, mắt không rời khỏi nồi.
Đợi bánh bã đậu chín vàng đều hai mặt, Kỷ Uyển Nhi gắp ra, đưa cho Vân Sương và Tử An mỗi người một cái.
Vân Sương định từ chối, nhưng Tử An nhanh nhảu nhận lấy. Thấy em trai nhận, Vân Sương ngập ngừng rồi cũng cầm lấy một cái.
Tiếp đó, Kỷ Uyển Nhi nhanh tay làm thêm một ít bánh bột ngô.
"Bánh này ngon thật!" Vân Sương vui vẻ nói.
Trước đây nàng cứ nghĩ hạt đậu không ăn được, không ngờ lại có thể làm thành món ăn ngon đến vậy.
Hóa ra không phải hạt đậu không ăn được, mà là do cách chế biến chưa đúng.
"Tẩu tử làm món gì cũng ngon!" Tử An vừa nhai vừa nói.
Nghe bọn trẻ thích, Kỷ Uyển Nhi cũng rất vui.
Lúc này, đậu hủ não cũng đã đông lại gần xong.
Kỷ Uyển Nhi dùng xẻng xúc trực tiếp đậu hủ não ra bát.
Trong nhà không có nhiều nguyên liệu, nàng cũng không làm đồ kho mà chỉ pha một bát nước chấm đơn giản, làm thành vị mặn.
Nhìn dáng vẻ của đậu hủ não, Vân Sương và Tử An đều tròn mắt ngạc nhiên.
"Tẩu tử, cái này là cái gì vậy, đẹp thế!" Tử An ngạc nhiên hỏi. Cậu vừa đi chơi về nên không biết Kỷ Uyển Nhi định làm món gì.
"Cái này gọi là đậu hủ não."
"Đậu hủ não? Đậu hũ cũng có đầu óc á?" Tử An mắt tròn xoe kinh ngạc.
Câu nói này khiến Kỷ Uyển Nhi bật cười, nàng nói: "Không phải, là món ăn làm từ hạt đậu, mềm mịn như não nên mới gọi như vậy. Lát nữa ngươi nếm thử sẽ biết."
Sau khi múc ra bốn bát, trong chậu vẫn còn khá nhiều.
Kỷ Uyển Nhi nhỏ thêm một chút dầu vừng vào bát rồi bưng lên bàn.
Đậu hủ não trông rất hấp dẫn, ngay cả Tiêu Thanh Minh, người vốn không mấy để ý đến chuyện ăn uống, cũng phải ngạc nhiên nhìn bát đậu hủ não trước mặt.
Kỷ Uyển Nhi đưa cho mỗi người một chiếc thìa, nói: "Mau ăn nóng đi."
Kỷ Uyển Nhi cũng cầm thìa múc một muỗng đậu hủ não.
Ừm, dù gia vị không đủ nhưng hương vị cũng tạm được, coi như là thành công.
"Mềm mịn, ngon thật!" Tử An tấm tắc khen, "Hơi giống đậu hũ nhưng không giống lắm."
Vân Sương ăn một miếng rồi lặng lẽ nói: "Ngon hơn đậu hũ nhiều."
Còn về Tiêu Thanh Minh...
Kỷ Uyển Nhi thấy hắn vào bếp múc thêm một bát nữa, bánh cũng ăn không ít.
Hắn đã dùng hành động thực tế để nói cho nàng biết hắn thích đậu hủ não, không cần hỏi nhiều.
Mỗi người uống hai bát đậu hủ não, bánh bã đậu cũng ăn hết sạch.
Kỷ Uyển Nhi cảm thấy có thể bắt đầu đem món này đi bán.
Nhưng, bán thì bán, vẫn còn một số việc cần suy nghĩ kỹ càng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Uyển Nhi lại đi ra trấn. Lần này nàng vẫn che chắn kín mít, cẩn thận quan sát xung quanh, sợ gặp lại gã Tiền công tử kia, may mắn là hôm nay không thấy hắn.
Lần này nàng mua mấy cân hạt đậu, mua thêm bát, và một ít nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị.
Về đến nhà, nàng rửa cái thùng giặt đồ, sửa lại chiếc xe đẩy nhỏ đã cất ở một bên, rồi mang ra giếng rửa sạch.
Làm xong những việc này, nàng lại ra xới đất.
Xới đất là một việc vất vả, hôm qua họ vẫn chưa làm xong.
Kỷ Uyển Nhi xới lại chỗ đã xới, làm cho đất tơi ra, đập vụn những cục đất lớn, rồi chia thành từng luống, rải một ít hạt giống rau củ vào.
Số còn lại thì từ từ xới tiếp.
Đến tối, Kỷ Uyển Nhi đem đậu đi ngâm.
Nghĩ đến ngày mai phải đi bán đậu hủ não, tối hôm đó Kỷ Uyển Nhi ngủ rất sớm.
Tiêu Thanh Minh sau khi trở về, thu dọn đồ đạc xong liền nằm xuống.
Nằm xuống rồi, mắt hắn lại không tự chủ được nhìn về phía giường.
Gần đây hắn không hiểu sao cứ luôn không kìm được mà thỉnh thoảng lại nhìn nàng.
Dường như nàng dạo này ít ra ngoài hơn.
Cơm cũng nấu rất ngon. Hơn nữa, hầu như bữa nào cũng có thịt hoặc trứng gà. Chắc hẳn những thứ này tốn không ít tiền... Tiêu Thanh Minh cau mày, trầm tư.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thanh Minh vừa rời giường thì Kỷ Uyển Nhi cũng thức dậy.
Vân Sương biết tẩu tử muốn đi bán đậu hủ não nên cũng dậy rất sớm, kéo theo cả Tử An.
Kỷ Uyển Nhi định tự mình đi, không ngờ hai đứa trẻ đều đòi đi theo.
"Dậy sớm thế, có mệt không?" Kỷ Uyển Nhi hỏi.
Vân Sương lắc đầu nói: "Không buồn ngủ. Lúc trước ở lão trạch còn dậy sớm hơn bây giờ."
Có Vân Sương giúp đỡ, mọi việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khoảng hai khắc đồng hồ sau, Kỷ Uyển Nhi đã làm xong đậu hủ não và bánh bã đậu.
Sau khi xếp đồ lên xe đẩy, nàng cố ý vào phòng tìm bộ quần áo cũ nhất, trên áo còn vá hai miếng, là bộ quần áo vải thô nàng thường mặc khi làm việc. Rồi nàng cuộn hết tóc lên đỉnh đầu, trùm một chiếc khăn vải lên trên.
Nàng soi mình trong chậu nước giếng, với bộ dạng này, trông nàng già đi ít nhất năm sáu tuổi, lại quê mùa hơn nhiều.
Nàng rất hài lòng.
Gương mặt của nguyên chủ, ở kinh thành có lẽ không có gì, nhưng ở cái nơi nhỏ bé này thì lại rất nổi bật. Mà điều này có thể sẽ gây chuyện.
"Tẩu tử, sao ngươi lại mặc bộ quần áo này?" Tử An tò mò hỏi.
Không phải ra ngoài là phải mặc quần áo mới sao?
Kỷ Uyển Nhi vội vàng kiếm cớ: "Chúng ta ra ngoài bán đồ ăn, mặc đẹp quá người ta lại nghĩ chúng ta có tiền, không mua đồ của chúng ta."
Vân Sương nghe vậy thì để vào lòng, nàng vốn định mặc bộ quần áo mới đã mua, nhưng trước khi ra khỏi nhà, nàng kéo em trai vào phòng thay bộ quần áo đầy miếng vá.
Kỷ Uyển Nhi nhìn thấy quần áo của chúng thì rất ngạc nhiên.
"Tẩu tử mua quần áo đẹp quá, ta với đệ đệ sợ làm bẩn."
Kỷ Uyển Nhi nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng phải, chúng ta bán đồ ăn khó tránh khỏi bị bẩn."
Nói cho cùng, vẫn là do quần áo quá ít, đợi kiếm được tiền, sau này sẽ mua cho hai đứa trẻ hai bộ quần áo mới.
Trên đường ra trấn, Vân Sương và Tử An cũng giúp đẩy xe.
Dù họ dậy sớm hơn mọi ngày nhưng cũng không phải là quá sớm, những vị trí tốt đều đã có người chiếm hết.
Kỷ Uyển Nhi tìm một cái ngõ nhỏ rồi hạ xe đẩy xuống.
Vân Sương và Tử An chưa từng làm việc này bao giờ nên đều có chút căng thẳng.
Không chỉ bọn họ, Kỷ Uyển Nhi cũng rất lo lắng, đây cũng là lần đầu tiên nàng ra ngoài buôn bán.
Nhưng, vì để sống tiếp, nàng không còn cách nào khác.
Nghe bên tai vọng lại tiếng rao bán bánh bao, màn thầu, mì sợi, Kỷ Uyển Nhi hít một hơi rồi mở miệng.
"Đậu hủ não..." Tiếng đầu tiên hơi nhỏ, "Ai mua đậu hủ não đây!"
Một khi đã bắt đầu thì những việc sau sẽ dễ dàng hơn.
Có lẽ do kiếp trước nghe nhiều nên nàng không tự giác thốt ra những câu quen thuộc: "Đậu hủ não ngon bổ rẻ, ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ, mọi người mau đến xem mà nếm thử!"
Nghe thấy vậy, những người đi ngang qua quả nhiên dừng lại nhìn.
"Đậu hủ não? Là cái gì vậy?"
Kỷ Uyển Nhi mở nắp thùng ra, chỉ vào đồ bên trong, nói: "Là cái này đây."
Người kia hít hà một cái, nói: "Cũng thơm đấy, có mùi hạt đậu, cũng giống đậu hũ."
"Đúng vậy, làm từ hạt đậu đấy."
"Cái này bán thế nào?"
"Hai văn tiền một bát."
"Đắt thế!"
"Đậu hủ não sẽ được tưới thêm một muôi đồ kho, bên trong có trứng gà, nấm hương, mộc nhĩ." Nói rồi, Kỷ Uyển Nhi mở một chiếc chậu nhỏ bên cạnh.
Người kia thấy có cả trứng gà thì nghĩ hai văn tiền cũng không quá đắt.
Thấy chàng trai trẻ trước mặt có vẻ hơi dao động, Kỷ Uyển Nhi đem bánh bã đậu đã làm ra.
"Hôm nay là ngày đầu tiên bán, mua một bát đậu hủ não tặng một bánh bã đậu trứng gà."
Bánh vẫn luôn được giữ ấm bên trong nên còn nóng hổi, vừa mở ra đã có mùi thơm của trứng gà và đậu lan tỏa.
Người kia vốn đã thích ăn đậu hũ, lại muốn nếm thử đậu hủ não, lúc này nghe thấy bánh tặng kèm lại thơm như vậy nên lập tức quyết định mua một bát.
"Cho một bát đi."
Nghe thấy vậy, Vân Sương và Tử An đều nở nụ cười tươi rói.
Kỷ Uyển Nhi không ngờ lại thuận lợi như vậy, nàng cũng rất vui nhưng không biểu hiện ra mặt.
Đơn hàng đầu tiên, coi như xong rồi...