Xuyên Thành Phật Hệ Nguyên Phối Của Quyền Thần

Chương 09: Trên trấn, mua, mua, mua.**

Chương 09: Trên trấn, mua, mua, mua.**
Tính toán ra, từ trong nhà đến trên trấn, khoảng chừng hơn mười dặm, phải đi mất hai, ba khắc đồng hồ mới có thể đến, thật sự là khá xa.
Trấn, cũng chỉ là một địa phương lớn hơn thôn một chút và náo nhiệt hơn một chút, bảo là phồn hoa thì thật sự là không có.
Sau khi đến nơi, Kỷ Uyển Nhi liền dẫn Vân Sương cùng Tử An đi dạo trên trấn.
Lúc đi dạo, Kỷ Uyển Nhi cẩn thận nắm tay Tử An.
Tuy nói trên trấn không đông người, nhưng Tử An dù sao cũng còn là một đứa bé.
Vân Sương nắm tay còn lại của Tử An, ba người cùng nhau đi trên đường cái của thị trấn.
Dù Kỷ Uyển Nhi có mang khăn che mặt, nhưng khi đến trấn vẫn có người thỉnh thoảng nhìn bọn họ chằm chằm.
Đi dạo một vòng, Kỷ Uyển Nhi rốt cuộc cũng đi về phía chợ thực phẩm.
Đây mới là mục đích chính của bọn họ khi đến trấn hôm nay.
Cà, rau xanh, đậu que, khoai tây, cải trắng...
Cân nhắc đến việc trấn ở xa, mà thời tiết hiện tại cũng đã lạnh, rau quả sẽ không dễ hư, Kỷ Uyển Nhi mua nhiều một chút.
Giá rau quả rất rẻ, có loại hai văn tiền một cân, có loại một văn tiền một cân, thậm chí có loại một văn tiền hai cân, ví dụ như cải trắng, rau xanh.
Kỷ Uyển Nhi không phải nguyên chủ, không tiêu xài hoang phí, mua thức ăn đều phải so sánh giá cả giữa ba hàng quán, xem nhà nào có tỷ lệ chi phí – hiệu quả cao nhất thì mua ở đó.
Tổng cộng mua tầm mười cân rau quả, hết chưa đến hai mươi văn.
Mua xong, nàng cho đồ ăn vào giỏ trúc mang trên người.
"Tẩu tử, để ta xách cho." Vân Sương nói.
Trước đây, mỗi khi Kỷ Uyển Nhi đi mua đồ đều để Vân Sương xách, chứ bản thân nàng không bao giờ xách.
"Không cần đâu, con trông nom đệ đệ cho tốt là được."
Vân Sương bé nhỏ như vậy, để con cõng giỏ trúc, chẳng phải sẽ làm con oằn hết cả lưng.
Vân Sương im lặng nhìn Kỷ Uyển Nhi, nắm chặt tay đệ đệ.
Trứng gà cũng cần mua, thứ này giàu dinh dưỡng, lại rẻ hơn thịt, có thể bồi bổ cơ thể.
Trứng gà một văn tiền hai quả, Kỷ Uyển Nhi mua luôn một mạch hai mươi quả.
Lúc này, Vân Sương nhanh tay giành lấy, bỏ trứng vào giỏ trúc sau lưng.
Trứng gà không nặng, Vân Sương lại khá vững chãi, Kỷ Uyển Nhi liền để con tự làm.
Cuối cùng, Kỷ Uyển Nhi đi tới chỗ bán thịt.
Thịt vốn không phải thứ gì hiếm lạ đối với Kỷ Uyển Nhi, bản thân nàng cũng không phải người đặc biệt thích ăn thịt.
Có lẽ do đã nhiều ngày đến đây nàng chưa hề ăn một miếng thịt nào, nên khi nhìn thấy thịt, nàng lại bắt đầu thèm thuồng.
Không chỉ nàng thèm, mắt Vân Sương và Tử An cũng như muốn dán chặt vào miếng thịt.
Nếu ánh mắt có nhiệt độ, chắc hai đứa đã nướng chín miếng thịt rồi.
Thịt mỡ mười lăm văn một cân, thịt nạc mười hai văn một cân.
Kỷ Uyển Nhi vốn không thích ăn thịt mỡ vì quá ngấy, nên tất nhiên chọn thịt nạc rẻ hơn.
Thịt phải ăn tươi mới ngon, mà nhà lại không có tủ lạnh, nên nàng mua chừng hai lạng thôi.
Mua xong thịt nạc, Kỷ Uyển Nhi thấy xương heo đầu và da heo để ở một bên, nên hỏi giá luôn.
Giá rất rẻ.
Nơi này không phải là nơi giàu có, phần lớn người dân chỉ đủ ăn no, họa hoằn lắm mới có thể nếm được chút vị thịt.
Vậy nên, mọi người thường chọn mua thịt mỡ, thịt nạc, chứ chẳng ai muốn bỏ tiền mua xương xẩu không có thịt, dù là chúng có ngon đi chăng nữa.
Dù sao thì ăn xương cũng không có cảm giác ăn thịt.
Người bán thịt thấy quần áo Kỷ Uyển Nhi mặc trên người liền đoán nàng thuộc dạng khá giả, nên định bụng bán chỗ xương và da heo kia với giá hai văn một cân.
Thực ra, chỗ xương và da heo ấy hắn bán một văn một cân cũng chưa chắc đã có người mua, nhiều khi còn phải cho không. Vì trên đó chẳng còn tí thịt nào, lại còn sạch sẽ nữa chứ.
Hôm nay không phải phiên chợ, ban đầu có hai hàng bán thịt, nhưng một hàng đã bán xong rồi nên chỉ còn lại một mình hắn.
Kỷ Uyển Nhi cũng không có cơ hội so sánh giá.
Nhưng so sánh với giá nguyên liệu nấu ăn ở kiếp trước, nàng thấy hai văn một cân đã là quá rẻ.
Thịt nạc thì không dám mua nhiều, chi bằng mua ít xương cốt và da heo để mọi người được thỏa mãn.
Nàng vừa định bảo ông chủ cân lên thì Vân Sương kéo nhẹ ống tay áo của nàng.
Kỷ Uyển Nhi cúi đầu nhìn con bé.
Vân Sương lắc đầu với nàng, rồi nhanh chóng liếc nhìn đống xương, nhỏ giọng nói: "Tẩu tử, ở trên đó không có thịt đâu."
Con bé biết tẩu tử có tiền.
Trước đây, mỗi khi đi mua đồ cùng tẩu tử, con bé chẳng bao giờ dám ý kiến gì.
Tẩu tử mua gì thì con bé cầm nấy thôi.
Vì con bé biết rằng nếu mình ý kiến thì nhẹ thì bị tẩu tử mắng, nặng thì bị tẩu tử đánh.
Nói chung là tẩu tử sẽ không nghe lời con bé đâu.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao khi thấy tẩu tử cũng bị người ta lừa, con bé không kìm được mà lên tiếng ngăn cản.
Kỷ Uyển Nhi còn chưa kịp nói gì thì đã thấy người bán thịt trừng Vân Sương một cái, rồi vội vàng quay sang cười nịnh Kỷ Uyển Nhi: "Tiểu nương tử, đừng nghe con bé này nói bậy. Trẻ con thì biết gì, có thấy việc đời bao giờ đâu. Mấy thứ này tuy không có nhiều thịt, nhưng đều là đồ ngon đấy."
Kỷ Uyển Nhi nhìn người bán thịt, rồi lại nhìn Vân Sương.
Con bé đang mím môi, mân mê vạt áo, tỏ vẻ không đồng tình nhưng lại không dám nói gì.
Thấy vậy, Kỷ Uyển Nhi quay sang nhìn người bán thịt, cười cười rồi nói: "Ôi, biết làm sao được, đệ đệ muội muội nhà tôi gầy yếu quá, tôi đang định mua ít thịt về bồi bổ cho chúng nó, nếu chúng nó không thích thì thôi vậy, chúng ta không mua nữa."
Nghe vậy, người bán thịt biết mình vừa lỡ lời nên vội vàng cười nhìn Vân Sương và Tử An.
Người này to con, cười một tiếng mà thịt trên mặt rung bần bật.
Tử An sợ hãi trốn sau lưng Vân Sương.
"Tiểu oa nhi, ở trên này tuy không có thịt, nhưng ăn ngon lắm đấy. Cháu chắc chưa ăn bao giờ hả? Bảo người lớn mua về cho cháu thử xem, hầm canh hay kho ăn đều thơm cả."
Vân Sương kiên quyết lắc đầu: "Cháu ăn rồi, không ngon."
Trước đây, đại bá mẫu cũng từng mua xương heo đầu, trên đó chỉ còn sót lại một ít thịt, bà đều chia cho mấy đứa con trai, còn con bé thì chỉ được gặm xương.
Con bé đâu phải chó, răng đâu có cứng đến vậy, gặm mãi mà có ra gì đâu.
Đại bá mẫu còn mắng con bé trước mặt ông bà nội là lãng phí, là không biết điều.
Thấy vẻ mặt của Vân Sương, người bán thịt xấu hổ nghĩ thầm phen này chắc hỏng rồi, chỗ xương này chắc lại phải đem về cho chó ăn thôi.
Vân Sương là một đứa trẻ thật thà, dù mới chỉ ở chung một ngày, nhưng nhớ đến những gì đã đọc được về con bé trong sách, Kỷ Uyển Nhi cũng ít nhiều hiểu được tính tình của con.
Con bé đã nói không ngon thì chắc hẳn là đã ăn thử rồi và thấy không ngon thật.
Nghĩ lại những gì con bé đã nói hôm qua, chắc là do đại bá mẫu làm, mà tay nghề của bà ta thì lại xoàng xĩnh.
Trong đầu Kỷ Uyển Nhi đã nảy ra vô số cách chế biến những nguyên liệu này, mà món nào món nấy đều rất hấp dẫn.
Nàng vốn định mua một ít.
Nhưng bây giờ thì lại không tiện nói ra.
Tuy nhiên...
"Haiz, tôi thì muốn mua một ít đấy, chỉ tiếc là bọn trẻ lại không thích." Kỷ Uyển Nhi cố tình nhìn thêm vào đống xương rồi cầm chỗ thịt nạc vừa cân xong lên, định bụng trả tiền.
Vừa hay tìm hiểu giá cả những thứ này luôn.
Người bán thịt nhìn ánh mắt Kỷ Uyển Nhi, nghĩ thầm, có hy vọng rồi!
Dù sao cũng là vì con cái cả, mà con cái thì có làm chủ được việc gì đâu, quan trọng vẫn là người lớn thôi.
"Tôi cũng sắp dọn hàng rồi, nếu cô mua hết chỗ này, tôi tính giá một văn tiền một cân thôi."
Một văn tiền một cân, nhiều xương và da heo đến vậy.
Rẻ quá!
Trong đầu Kỷ Uyển Nhi đã hình dung ra biết bao món ăn ngon.
Canh xương hầm, thịt đông...
Kỷ Uyển Nhi hiểu rằng người bán thịt này vừa nãy chắc chắn là muốn lừa mình, một văn tiền có lẽ mới là giá thật của hắn.
Tuy biết vậy, nhưng nghĩ đến hai lạng thịt chia ra mỗi người được có mấy miếng, trong khi hai đứa trẻ lại gầy gò đến thế, nàng vẫn quyết tâm cắn răng một cái, mua hết cả chỗ đó.
Tổng cộng ba cân dư, bỏ số lẻ, hết ba văn tiền.
Vân Sương tuy vẫn thấy lỗ, nhưng ít ra cũng rẻ hơn lúc nãy, đỡ thiệt hơn chút.
Tẩu tử chưa ăn những thứ này bao giờ, đợi tẩu tử ăn rồi chắc sẽ không mua nữa đâu.
Sau đó, Kỷ Uyển Nhi mua thêm chút gia vị, hành, gừng, tỏi và hủ tiếu.
Khi rời khỏi hàng hủ tiếu, giỏ sau lưng Kỷ Uyển Nhi đã đầy ứ hự, Vân Sương và Tử An cũng phải xách thêm một ít cho nhẹ bớt.
Tổng cộng hết gần bốn mươi văn.
Tiền thật không dễ kiếm mà.
Lúc này, Kỷ Uyển Nhi nhận ra vẫn có người nhìn chằm chằm bọn họ, đặc biệt là trẻ con.
Chính xác hơn thì, bọn chúng đang nhìn chằm chằm Vân Sương và Tử An.
Nàng hơi ngạc nhiên.
Vân Sương và Tử An thì có vẻ hơi lảng tránh, trông không được tự nhiên.
Đi thêm một đoạn nữa, khi sắp ra khỏi thị trấn thì mấy đứa trẻ đột nhiên từ phía sau chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Đồ ăn mày rách rưới, không có cơm ăn, không có áo mặc."
Nghe vậy, ánh mắt Kỷ Uyển Nhi lập tức trở nên sắc lạnh, trừng mắt nhìn mấy đứa trẻ vừa gọi Vân Sương và Tử An.
Bọn trẻ kia dù sao cũng còn nhỏ, thấy Kỷ Uyển Nhi nổi giận thì vừa la hét vừa chạy trối chết.
Nhìn lại Vân Sương và Tử An, cả hai đều đang cúi gằm mặt, ngượng ngùng kéo kéo vạt áo.
Đây đã là bộ quần áo lành lặn nhất của chúng, trên đó chỉ có vài miếng vá.
Những bộ còn lại thì vá chằng vá đụp.
Không có mẹ ruột, chẳng còn ai may quần áo mới cho chúng, cũng chẳng ai mua váy áo đẹp cho chúng.
Quần áo của hai đứa đều là đồ thừa của đại phòng và tam phòng.
Những bộ đồ đó vốn dĩ đã chẳng ra gì, Vân Sương lại còn phải tự vá hết chỗ này đến chỗ khác mới mặc được lên người.
Kỷ Uyển Nhi thở dài, nắm lấy tay mỗi đứa một bên, nói: "Ta quên mua vài thứ, quay lại mua thôi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất