Dư Tương khoanh hai tay trước n.g.ự.c không để ý tới, vốn dĩ cô tưởng rằng Dư Kiến Kỳ có chút thành kiến đối với cô, lần trước thông báo chuyện bức thư đã khiến ông nhớ lâu, không ngờ thành kiến của ông với Dư Tương đã khảm vào trong lòng.
Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi ngũ vị tạp trần nói không nên lời.
Lâm Bảo Chi nhớ tới sáng nay bà ở phòng bếp nấu cơm, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Dư Kiến Kỳ và Dư Lộ, nhưng không nghe thấy đang nói gì, chẳng lẽ là nói chuyện đó? Nhưng Dư Lộ luôn luôn ngoan ngoãn, sao nó lại nói xấu chị mình?
"Này..."
Đúng lúc này, Dư Lộ cũng đến đây, gõ cửa nhà họ Bùi trong khi tay còn cầm đồ vật mà đôi vợ chồng Lâm Bảo Chi bỏ quên ở nhà, nụ cười trong trẻo nói: "Mẹ, mẹ quên đem vải cho bà ngoại nè."
Cô ta nói xong mới phát hiện ra tình tình không thích hợp thì không cười nữa, cẩn thận hỏi: "Bà ngoại, sao mọi người lại đứng ở trong sân vậy?"
Bà ngoại Lâm nhìn cháu gái nhỏ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chẳng lẽ Dư Lộ vẫn ghen tỵ với Dư Tương?
Lâm Bảo Chi nhìn hai bên, nghiêm túc mở miệng ra hỏi: "Dư Lộ, con đã nói với ba con cái gì? Khiến sáng sớm ba con đã nổi giận đùng đùng!"
Dư Lộ sửng sốt, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch: "Mẹ, hôm qua con uống rượu, hình như có nói lời gì đó càn rỡ, con cũng chỉ là nghe người khác nói, con... con thực xin lỗi..."
Cô ta lo lắng nhỏ giọng khóc, nước mắt ở hốc mắt cũng đảo quanh, tí tách rơi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bứt rứt tràn đầy nước mắt.
Dư Tương híp mắt, hèn chi, nước mắt của cô ta rơi quá nhanh.
Lâm Bảo Chi nhíu mày, theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhìn chồng và hai cô con gái thì lại cắn răng hỏi: "Là ai nói?"
Dư Lộ kìm nước mắt nói: "Là Diêu Kiến Phương, đêm qua tụi con nói chuyện phiếm, cô ta nói rất nhiều lời bậy bạ về chị con, con uống rượu đến mức hồ đồ nên nhớ kỹ, còn không cẩn thận nói cho cha."
Dư Tương nhướng mày: "Diêu Kiến Phương nói với em sao?"
"Em biết chị và cô ta có quan hệ rất tốt, nhưng đúng là cô ta nói..."
Cho dù biết Dư Lộ đang nói dối nhưng lại không có chứng cứ để vạch trần, Dư Tương đi đến, giơ tay tát Dư Lộ trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Dư Tương nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt trào phúng: "Đây là cha của cô thưởng cho cô, nhận đi."
Hơi thở của Dư Lộ ngưng trệ trong nháy mắt, cắn chặt cái môi mềm mại nói: "Em xin lỗi chị, là em không tốt."
Dư Tương hừ nhẹ, tự giễu nói: "Tôi đấu không lại cái tên nhỏ nhắn tỏ vẻ đáng thương như cô, trong nhà này không có chỗ chứa tôi thì tôi đi là được, may là tôi sắp khai giảng rồi."
Bà ngoại Lâm vô cùng đau lòng: "Tương Tương, đừng nói như vậy, có bà ngoại ở đây ai cũng không thể làm gì được cháu, đây là nhà của cháu!"
Dư Kiến Kỳ á khẩu không trả lời được, chỉ chờ được ánh mắt oán giận của vợ.
Bùi Thừa Quang và Khương Duệ Quân đang nghe lén ở ngoài cửa nhìn nhau, nghe thấy tiếng bước chân thay đổi chỗ thì cuống quít xoay người chạy đến nhà họ Khương, chén cháo trong tay Bùi Thừa Quang suýt chút nữa đã rớt xuống đất.
Khương Duệ Quân mất hồn mất vía, không, đây chắc chắn không phải là Dư Lộ mà cậu ta thích, không...
Chỗ quẹo đến nhà họ Bùi xuất hiện người nhà họ Ninh, là hai vợ chồng Ninh Bồi Triều dẫn Ninh Miễn đi tới, Ninh Bồi Triều xách theo một ít trái cây, bước vào cửa thấy mọi người đều có mặt thì nụ cười của hai vợ chồng càng tươi hơn.
Lâm Bảo Chi mạnh mẽ trừng mắt với Dư Lộ, ý bảo cô ta đi vào trong phòng giấu đôi mắt sưng đỏ, Dư Lộ cũng không dám ngoảnh đầu lại mà đi vào phòng khách.
Sau đó, những người lớn đều thay đổi thành khuôn mặt tươi cười để tiếp khách, Dư Kiến Kỳ và Ninh Bồi Triều bắt tay hỏi han, Lâm Bảo Chi và Chu Cầm Vận cũng thân thiết hơn ngày xưa ba phần.
Vẻ mặt của Dư Tương như thường: "Con chào bác gái, bác trai."
Ninh Bồi Triều cười ôn hòa, đưa trái cây cho cô: "Chào con Tương Tương, đây là hoa quả mà bà Ninh tặng cho con, còn có một chút quà biếu của bác gái con, con xem có thích hay không."
DTV
"Cảm ơn bác."
Mọi người cùng bước vào phòng khách, người nhỏ tuổi đi ở cuối cùng, Ninh Miễn thu hồi hình tượng trong sạch nhã nhặn, lễ độ nhìn Dư Tương, mặt mày hiện lên một tia gợn sóng rồi biến mất.
Trên bàn cơm ở nhà họ Bùi còn chưa thu dọn đồ ăn, vợ chồng Ninh Bồi Triều giả vờ như không nhìn thấy, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chào hỏi qua lại, rồi muốn chuyển tới chủ đề chính.