Đối diện là ba đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Khương Duệ Quân hàm hồ mà nói: “Là chuyện gần đây.”
Dư Tương hứng thú bừng bừng hỏi: “Xinh không?”
Những người còn lại đều ngây ra, ai cũng không nghĩ tới chuyện cô quan tâm vấn đề này nhất, Khương Duệ Quân vui vẻ gật đầu, không xinh, cũng sẽ không thể thấy đáng yêu phải không?
Dư Tương vỗ bả vai cậu ta, tán thưởng: “Người anh em, cậu được đó!”
“Ha ha ha, thật sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Nếu cậu vẫn tiếp tục thích Dư Lộ thì người anh em này chắc phải làm gì đó rồi.
Ánh mắt Ninh Miễn đảo qua cánh tay Dư Tương đặt trên vai Khương Duệ Quân, bởi vì đang chơi tuyết, nên ngón tay đều hồng hết lên, nhưng vẫn tinh tế thon dài như cũ.
Bùi Thừa Hãn chú ý tới ánh mắt của anh, ho khan một tiếng, kéo Khương Duệ Quân ra xa.
Khương Duệ Quân không rõ nguyên nhân, lắp bắp tìm Dư Tương bàn chuyện sinh nhật bạn gái thì nên tặng quà gì mới tốt, Dư Tương nghiêm túc giúp cậu ta lên ý tưởng, hai người ngồi một bên không gia nhập chiến đấu nữa.
Ninh Miễn với Bùi Thừa Hãn tự nhiên chơi cũng không vui, bởi vì Diêu Kiến Phương từng nhét tuyết vào cổ Dư Tương, nên có chút ngại ngùng khi nói chuyện với cô, nhưng trên sân thể dục này, người có thể giúp cô ta hoà nhập vào cái vòng này chỉ có mình Dư Tương thôi, sau một hồi do dự cô ta chào hỏi với mọi người rồi vội dắt em trai về nhà.
Dư Tương liếc thấy cảnh đó nhưng không nói nhiều với cô ta, bạn bè và bạn trai không giống nhau, huống hồ bọn họ chỉ là quen biết xã giao.
“Cậu đừng có thất thần, mau nghĩ ra cách mới đi.”
Dư Tương cười bất lực: “Tôi đã đưa bảy tám kế cho cậu rồi, cậu đều thấy không ổn, tôi có thể làm gì được?”
Khương Duệ Quân thấy cái kẹp tóc trên đầu cô, nhất thời rung động: “Kẹp tóc của cậu mua ở đâu đấy?”
“Cái này hả? Không thể nói cho cậu biết được, hay là cậu tự làm một cái đi, tìm vải kết thành một cái nơ bướm là được.”
“Hừ, là anh Miễn tặng chứ gì, làm thế nào? Cậu giúp người giúp tới cùng không được à?”
“Không được, tự cậu làm đi, tôi có thể dạy cậu.”
Cuối cùng chuyện tự tay làm một món quà đã khiến Khương Duệ Quân rung rinh, dù sao thì cậu ta cũng đâu thể tự tay đan một chiếc khăn cho đàn em được, tặng cái kẹp tóc cũng ổn nhỉ?
DTV
Nói làm là làm, Khương Duệ Quân quấn lấy Dư Tương để cô dạy cậu ta cách làm kẹp tóc, cả nhóm cùng về, chỗ bà ngoại Lâm có không ít mảnh vải vụn, tìm được mảnh sọc kẻ ca rô phù hợp, rồi thắt nút thành nơ bướm, động tác của cô rất nhanh, Khương Duệ Quân thì tay chân loạn xạ, nhưng rất có nghị lực, tới cái thứ hai thì cũng ra hình dáng rồi.
Dư Tương rất kinh ngạc nói: “Cậu đúng là một thiên tài đó.”
Từ lúc rời khỏi nhà họ Bùi, Khương Duệ Quân đã luyện thành thục cách thắt nơ bướm rồi, mà còn suy ra nhiều kiểu khác tương tự, khám phá ra nhiều cách thắt nơ bướm trên kẹp tóc, băng đô, dây buộc tóc, sư phụ Dư Tương đã đói rã rời rồi.
Khương Duệ Quân rất hào phóng: “Người anh em, những cái hỏng này đều đưa cậu hết!”
Mặt Dư Tương đầy nét cự tuyệt, còn nhét vào tay cô, sau khi về nhà, cô cầm mấy cái thắt nơ bướm đó suy nghĩ, nếu Khương Duệ Quân giống như nguyên tác, là một tên trapboy thích đổi bạn gái, thế thì bạn gái sau này của cậu ta có phải đều có kẹp tóc thắt nơ bướm không?
Đắc tội, đắc tội rồi…
Ninh Miễn đứng ở cửa thấy cô ngây ngốc với cái nơ bướm, chìm vào suy nghĩ, ngơ ngác một lúc, nhẹ nhàng lùi về sau, đứng ở nguyên tại chỗ một lúc rồi quay người vào phòng sách.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.
Tuyết rơi hết đợt này đến đợt khác, thật sự như Ninh Miễn nói, Dư Tương nhanh chóng mất đi hứng thú với tuyết, tuyết rơi nên đến trường báo danh không được thuận tiện cho lắm, cô bắt đầu nhớ những ngay đường xá bằng phẳng khô ráo hồi trước.
Có lẽ cũng do tuyết rơi, tuyết rơi thì cực kỳ lạnh, bà Ninh bị bệnh cũ rồi cộng thêm bệnh cảm mạo nên đưa trực tiếp vào thẳng bệnh viện luôn, bố mẹ chồng thì làm việc ở bên ngoài, vợ chồng bác cả cũng không có thời gian, ông Ninh có hội nghị quan trọng, nên người ở bên bà đều là các cháu.
Gần đây Ninh Miễn không làm gì, bèn ở bệnh viện chăm bà, Dư Tương tan học cũng chạy tới bệnh viện, tới chủ nhật thì sáng sớm đã tới bệnh viện rồi, giúp dì Hạnh đưa cơm cho bà.
Tới bệnh viện gõ cửa, là Ninh Miễn mở, rất tự nhiên cầm lấy hộp cơm được đậy trong lớp khăn quàng của cô.
Dư Tương đến trước giường bệnh của bà hỏi: “Bà nội, hôm nay bà thấy khoẻ chút nào chưa?”
Tinh thần bà Ninh không được tốt lắm, bao năm qua bị bệnh tật giày vò, chưa từng giãn mày thoải mái lần nào, nhưng hôm nay trông khỏe hơn hai hôm trước nhiều, cô cũng thấy bất ngờ: “Sao cháu lại tới đây sớm vậy, khó lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, ở nhà ngủ thêm lúc nữa đi.”