Ninh Miễn gần như là bị thói quen này ảnh hưởng, tan tầm trở về cũng cầm theo hai xâu hồ lô ngào đường cho Dư Tương và bà cụ Ninh mỗi người một xâu.
Bà Ninh vô cùng ngạc nhiên nói liên tục: "Có tiến bộ nha, còn mạnh hơn trước kia nhiều. Trước kia bà có thấy cháu cầm đồ ăn vặt trong tay bao giờ đâu."
Dư Tương gặm xâu hồ lô ngào đường trong tay rồi thuận miệng đáp: "Bà nội, bà đừng coi thường người ta thế chứ. Ninh Miễn đang hiếu thảo với bà đó."
DTV
"Bà khen nó mà, Tương Tương đừng sốt ruột chứ!"
"Bà nội, con đâu có..."
Bà Ninh cứ cười mãi, hoàn toàn nhìn vào thái độ của hai người. Bỗng nhiên Dư Tương không muốn giải thích nữa mà là nhìn sang Ninh Miễn đang đứng một bên như không có việc gì.
Được rồi, để người này hiểu nhầm là cô sốt ruột vì muốn bảo vệ chồng cũng được.
Đến giờ cơm chiều, Dư Tương gắng gượng ăn cho xong một xâu hồ lô ngào đường. Cô thích ăn ngọt, mà hồ lô ngào đường mặc dù vừa ăn thì ngọt vô cùng, sau đó lại cảm thấy chua chua, hơn nữa mấy quả sơn tra phía dưới còn chưa chín nên chua vô cùng. Cô liếc nhìn qua cũng vô thức chảy nước miếng rồi.
Ninh Miễn thấy tốc độ ăn của cô chậm lại thì lần đầu cất giọng hỏi một câu: "Em không thích ăn à?"
Dư Tương đúng lúc đưa hồ lô qua kháng nghị một cách khéo léo: "Anh nếm thử ba quả sơn tra phía dưới mà xem. Chuỗi này không ngon lắm."
"Thật không?"
Ninh Miễn cắn nửa quả sơn tra rồi vẻ mặt cứng đờ lại, sau đó anh đơ mặt nuốt xuống: "Đúng là thế thật."
Dư Tương bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Lát nữa hai quả này cũng cho anh ăn hết."
Bà Ninh cười cười nhìn hai người đấu võ mồm. Chỉ là bà cũng không ăn hết nguyên một xâu, thế là bà nghĩ nghĩ một hồi rồi chống gậy đi thư phòng chia cho ông Ninh.
Bà vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Dư Tương và Ninh Miễn.
Ninh Miễn cúi đầu nhìn nửa xâu hồ lô trong tay mình, vẻ mặt như thường nói: "Lần này anh mua sai, lần sau mua lại cho em một xâu khác nhé? Em muốn ăn kiểu như nào?"
Dư Tương hơi ngạc nhiên, có một câu nhanh chóng vang lên trong đầu cô, đó là khi không mà tỏ ra ân cần...
"Em thế nào cũng được, chủ yếu là anh đừng mua loại nào chua quá."
"Được, lần sau anh mua cho em nhé?"
Dư Tương to gan tiếp chiêu: "Vâng."
Sau đó cô lại thấy không ổn lắm nên bổ sung thêm một câu: "Nếu không phải anh mua thì em cũng không nhớ đến việc ăn hồ lô đâu. Em không ngờ mình lại thích ăn những thứ mà khi còn bé em rất không thích, có lẽ là do ở Côn Xuyên em không được ăn chúng.”
Ninh Miễn ừ một tiếng che giấu đôi mắt ảo não của mình.
Anh đang nghi ngờ cái gì vậy chứ?
"Đúng rồi, mấy ngày trước đơn vị phòng ở đã cấp một căn phòng. Anh đã nộp tư liệu lên rồi, hai ngày nữa là có thể lấy được phòng ở. Khi nào có thời gian chúng ta đi xem một chút đi."
Dư Tương thuận miệng đồng ý: "Phòng ở đâu vậy ạ? Có gần đây không?"
"Có hơi xa."
Sau khi ăn cơm chiều xong, Dư Tương đi vào thư phòng làm bài tập. Một lát sau Ninh Miễn cũng tới thư phòng ngồi, lấy bản vẽ ra vẽ vẽ viết viết. Trong phòng vô cùng im lặng, chỉ có tiếng bút viết chữ và tiếng lật sách.
Hai người xài chung chiếc bàn dài. Ninh Miễn nhường một nửa bàn cho Dư Tương. Cô làm bài tập xong tùy tiện đảo mắt qua là có thể nhìn thấy Ninh Miễn đang làm cái gì. Đây không phải là bản vẽ thiết kế kiến trúc mà là thiết kế nội thất.
"Nhà ai vậy anh?"
Ninh Miễn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ giải thích: "Nhà được phân cho."
"Anh đang thiết kế vị trí đặt đồ nội thất à?"
"Ừ."
Phúc lợi của viện Thiết Kế rất tốt, Ninh Miễn có thể nhận được một căn hộ ba phòng ngủ. Bản vẽ thiết kế khu nhà phúc lợi là do viện Thiết Kế đưa ra. Đây là thiết kế kiểu mới, không phải nhà ngang, vị trí của ngôi nhà này cũng rất tốt.
"Anh định chia ba căn phòng này như thế nào? Chúng ta mỗi người một phòng sao? Một phòng nữa thì dùng làm thư phòng?"
Nếu có thể thì Dư Tương vẫn hy vọng có thể tách ra ngủ.
Cuối cùng Ninh Miễn cũng ngẩng đầu lên nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái: "... Tùy em."
Dư Tương nằm lên bàn nhìn mặt mũi anh, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nên cô cẩn thận hỏi: "Ninh Miễn, có phải anh kết hôn với em là vì thích em không?"
Tay Ninh Miễn hơi khựng lại một chút.