Đây là một đêm yên bình nhất kể từ khi hai người kết hôn đến nay, Dư Tương không trở mình loạn xạ, không ép Ninh Miễn từ trên giường rơi xuống, thậm chí cả động đậy cô cũng không động.
Sáng tinh mơ, Ninh Miễn dậy sớm, trời còn chưa sáng, anh nghiêng đầu nhìn Dư Tương, cô duy trì tư thế ngủ như trước đó cả chăn cũng không rời, anh hơi nhíu mày, nhận ra mắt Dư Tương động đậy, anh lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cả người Dư Tương cứng đờ hết cả, cô hoàn toàn không dám nhúc nhích, lúc tỉnh lại chuyện đầu tiên là sờ bên dưới, thầm mắng một tiếng, nhanh chóng vén chăn xuống giường, vội vàng đi lấy băng vệ sinh trong tủ, lần nữa xông vào nhà vệ sinh.
Ninh Miễn không hiểu trừng mắt nhìn.
Sau gần mười phút, Dư Tương quay lại, vừa đi vừa hoạt động cái eo đau nhức, vào cửa nhìn thấy Ninh Miễn đã dậy, đang định gấp chăn, cô hét lên theo tiềm thức: “Anh đừng làm, để em!”
Ninh Miễn sững sờ, buông chăn ra.
Dư Tương nhấn mạnh hết lần này đến lần khác: “Hôm nay em trải giường là được, anh không cần quan tâm.”
“Em…”
“Em chăm chỉ một lần, anh đã làm nhiều lần thế rồi cũng nên đến lượt em.”
Ninh Miễn gật đầu, không miễn cưỡng, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Dư Tương thở phào, để Ninh Miễn nhìn thấy thì ngại lắm, cô đi đến phía mình ngủ móc ra tấm thảm nhỏ trải lên tối qua, may mà cô cơ trí, nếu không thì hôm nay là một ngày lễ giặt giũ rồi.
Ăn xong phải đến trường, Dư Tương không muốn chạy xe cũng không muốn đi bộ, ấp úng nhìn Ninh Miễn, anh vậy mà hiểu.
“Muốn anh chở em?”
“Vâng vâng vâng!”
“Đi thôi!”
“Cảm ơn.” Ngọt ngào quá mức.
Dư Tương mang các loại từ khen ngợi như quý ông tốt bụng không cần tiền quăng lên đầu anh, đến gần trường thì phủi m.ô.n.g bỏ đi.
Cách Ninh Miễn được khoảng xa rồi, hệ thống tiến vào khu phục vụ.
“Trường Phong, thuốc cậu cho tôi có tác dụng phụ gì không, tối hôm nay sao tôi ngủ không tỉnh vậy?”
Theo sự nhạy bén thường ngày của cô, ban đêm chắc sẽ dậy đi nhà vệ sinh một lần.
Hệ thống Trường Phong ngẫm nghĩ một lát: “Có một vị thuốc giảm đau, an tâm tịnh thần, cũng sẽ trợ ngủ.”
Dư Tương hiểu ra, thể hiện sự rộng lượng: “Được thôi, chút tác dụng phụ này tôi có thể chịu đựng.”
Ban đêm, lịch sử tiếp diễn, Dư Tương vẫn thành thật đi ngủ như cũ, tỉnh lại thì bật ngồi phắt dậy, trực tiếp đánh tỉnh Ninh Miễn.
“Sao vậy?”
Dư Tương cảm thấy mình an toàn rồi, dụi mắt ngáp nói: “Không sao, chỉ bị hết hồn.”
“Hửm?”
Dư Tương không đáp, cầm đồ dùng vội vàng rời đi.
Ninh Miễn nằm ở đó chẳng hiểu gì, mãi đến khi cô tinh thần sảng khoái quay lại.
“Anh… Không khỏe à?”
Giờ đến lượt Dư Tương kinh ngạc, anh không nên không hiểu nhỉ, dù gì cũng là người đã lấy qua hai vợ, cô nhíu mày, do dự chút: “Đến kỳ thôi, phụ nữ đều sẽ có.”
Ninh Miễn ngơ ngác, tai dần đỏ lựng lên, sau đó cố vờ như tự nhiên gật đầu: “Ừm, hôm nay anh đưa em đến trường.”
Dư Tương nghiêng đầu đánh giá phản ứng của anh, trong lòng rất tò mò, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu tình tiết nguyên tác, không nể mặt với Dư Lộ, gặp Hứa Chấn Uyên cũng không có gì khác lạ, nếu chỉ nhớ sự xấu xa của nguyên chủ, vậy vẫn là nghiệt duyên thật sự.
DTV
“Cảm ơn.”
Suy cho cùng vẫn không làm anh quá ngại ngùng.
Ninh Miễn đứng dậy đi tắm, để cô ở lại trong phòng, sau khi ăn hai người “ngọt ngào” rời đi, Ninh lão thái thái nhìn thấy an ủi không thôi, cháu trai được khai sáng thật rồi, vậy hỏa lực tiếp theo ngắm vào hai đứa cháu trai không chịu kết hôn là được.
Đến cổng trường, Dư Tương nhảy xuống ghế sau.
Ninh Miễn chợt hỏi: “Buổi chiều bao giờ em tan học?”
Dư Tương gãi đầu: “Buổi chiều không xác định được, em tự về được rồi.”
“Ừm.”
Anh mang dáng vẻ không được tự nhiên khi bị từ chối.
Dư Tương không nhịn được nói: “Ninh Miễn, anh thật sự là một người tốt.”
Loại khế ước tinh thần tôn trọng lẫn nhau này thật khiến người ta cảm động.
Ninh Miễn vô cảm nhìn cô, sau đó chạy xe đi.
Dư Tương lè lưỡi, giờ khen người ta một chữ là từ tán dương tuyệt đối nhỉ? Cô ôm cặp sách, tràn đầy sức sống vọt vào lớp, cũng không quan tâm có người ngồi trên xe buýt đã thấy rõ hết hành động tương tác của hai người.
Dư Lộ nhìn chăm chăm vào hướng Dư Tương rời đi thầm nắm chặt tay.
Có vẻ như là cảm giác được có người quở trách mình, trước khi đi đến phòng học Dư Tương dừng lại hắt xì một cái thật to, ngay ở cua quẹo này, cô vừa định đi tiếp về phía trước thì va vào một bạn nữ ngang lứa.
Vội vàng xin lỗi bạn nữ kia: “Xin lỗi, bạn học, cô không sao chứ?”
Dư Tương ngẩng đầu lên nhìn, là một em gái xinh đẹp, giờ cô ấy để lộ vẻ mặt rộng lượng: “Không sao, tôi cũng không nhìn cẩn thận.”
Bạn nữ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Cô thật tốt.”
Ủa, lời khen vừa quăng ra lại về rồi, Dư Tương phì cười nói: “Cô cũng không tồi.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rất nhanh đã tách ra, lúc sượt qua vai nhau Dư Tương thấy được trên chùm tóc đuôi ngựa sau đầu của bạn nữ kia buột một cái nơ bướm màu táo đỏ, trông có vẻ hơi quen mắt, hình như đến từ… Bút tích của Khương Duệ Quân.