Lâm Bảo Chi chú ý vào một điểm khác: “Đúng rồi, gia đình cậu hình như ở cùng chỗ với nơi Tương Tương tập quân sự đúng không?”
Hứa Chấn Uyên há miệng muốn trả lời, Dư Tương ở phía trước anh ta cười hì hì nói: “Đúng vậy, anh ấy từng là huấn luyện viên quân sự của con, con còn biết ba mẹ anh ấy.”
Dư Kiến Kỳ kinh ngạc nói: “Vậy thật ra là duyên tiền định ——”
Ông lại bị đạp một cái.
Trong đầu Lâm Bảo Chi bốc hỏa, con rể lớn vẫn còn ở đây, Dư Kiến Kỳ nói như vậy là sợ trong nhà không đủ náo nhiệt phải không?
Ninh Miễn thản nhiên cười, nhìn như không hề để bụng những lời này.
Dư Tương cũng không chú ý đến vẻ mặt của anh, mà rất hứng thú hỏi: “Lộ Lộ, em và huấn luyện viên gặp nhau khi nào thế? Lần trước gặp hai người các em ở cửa hàng bách hóa là đang nói chuyện yêu đương phải không? Tại sao chị lại không nhìn ra chứ?”
Dư Lộ vẫn mỉm cười như cũ, hai má càng ngày càng hồng lên.
Dư Kiến Kỳ cảm thấy câu hỏi của Dư Tương không ổn, thấp giọng trách cứ: “Sao con lại hỏi như thế, để Lộ Lộ nói chuyện một mình với con sau đi.”
Hứa Chấn Uyên cũng cười cười với cô, ánh mắt có chút quẫn bách, giống như đang xin sự khoan dung vậy.
Dư Tương nháy mắt mấy cái: “Thế thì được rồi, con hỏi lại sau vậy.”
Ngay cả Hứa Chấn Uyên cũng không muốn nói bắt đầu yêu đương từ khi nào sao? Dư Tương chắc chắn rằng lần đó gặp mặt khi ở cửa hàng bách hóa, hai người tuyệt đối chưa bắt đầu hẹn hò, nếu không Dư Lộ sẽ không công bố đối tượng là ai rồi? Chẳng lẽ khoảng thời gian này thủ đoạn thu phục anh ta của Dư Lộ quá mức nhiệt tình, Hứa Chấn Uyên sợ người trong nhà gái nếu biết được sẽ khiển trách mình?
Nghe Dư Tương đồng ý không gặng hỏi nữa, con người Hứa Chấn Uyên quả thực hiện lên vẻ như trút được gánh nặng.
Anh ta thật sự không muốn khiến Dư Lộ trở nên xấu xa.
Nếu không phải bởi vì Dư Lộ kiên trì, hai người bọn họ có lẽ không thể đến với nhau nhanh như vậy được.
Sau khi rời khỏi cửa hàng bách hóa lần đó, Hứa Chấn Uyên liền tranh thủ cơ hội dưỡng bệnh về thăm ông bà và người thân, anh ta vừa đi không được bao lâu, chiến hữu trong bộ đội gọi điện thoại đến, nói là có rất nhiều lá thư gửi tới cho anh ta, mỗi ngày đều có một phong, thậm chí là hai phong, giấy viết thư được bọc bên trong lá thư chất thành một xấp dày, sợ chậm trễ chuyện của anh ta, lúc này chiến hữu mới gọi điện thoại nhắc nhở.
Đến khi chiến hữu gửi những lá thư đến nhà anh ta, Hứa Chấn Uyên mới biết được trong thư viết cái gì, trong bức thư, Dư Lộ nói với anh ta rất nhiều lời chân thành, còn có lời xin lỗi và giải thích về chuyện tình cùng hai người khác, cô ta mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình, không để ý đến sự rụt rè của người con gái mà thổ lộ, trong lòng Hứa Chấn Uyên không phải không xúc động.
Thời điểm trở lại Yến Thành kiểm tra thương thế, hai người gặp mặt, cuối cùng xác định quan hệ, đoạn qua lại này nếu như Dư Lộ nói ra trước mặt mọi người trong Dư gia, chắc chắn anh ta sẽ chịu sự nhục nhã, huống chi, Dư Tương vốn cũng không quá thân thiết, hỏi vấn đề này dường như là đang cố tình gây khó dễ…
“Huấn luyện viên, thương thế của anh ra sao rồi? Khi nào thì có thể khôi phục được vậy?”
Dư Tương mù quáng đoán rằng chắc chắn hệ thống sẽ đưa ra nhiệm vụ cản trở hai người họ ở cùng một chỗ, nếu thương thế của Hứa Chấn Uyên bình phục, hai người sẽ kết hôn, cô vẫn nên tìm hiểu trước thì hơn.
Hứa Chấn Uyên nói một cách không chắc chắn lắm: “Có thể còn mất hơn một tháng nữa mới tháo nẹp được.”
“Có phải sau khi miệng vết thương khôi phục anh sẽ phải trở về bộ đội đúng không? Vậy bình thường anh gặp mặt Lộ Lộ như thế nào?”
Hứa Chấn Uyên giả vờ ho một tiếng, chưa nghĩ ra phải trả lời ra sao, nhưng lúc này không ai ngăn cản Dư Tương hỏi một chút, bởi vì đây cũng là thứ mà người nhà họ Dư muốn biết.
“Trước tiên anh có thể trở về làm một chút công tác văn thư, cho đến khi thương thế hoàn toàn khôi phục sẽ không tham gia rèn luyện, cụ thể thực hiện như thế nào còn cần chờ sắp xếp.”
Dư Tương nhíu mày, thế này thì nói như chưa nói mà.
Cho nên cô chuyển hướng sang Dư Lộ: “Lộ Lộ, chuyện này hai người các em định làm sao bây giờ? Năm nay cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, nếu như em muốn làm việc thì vẫn còn kịp đấy.”
Đáng tiếc Ninh Miễn lại ở đây, hệ thống không thể trò chuyện với cô được, bằng không hai người bọn họ còn có thể thương lượng một chút.
Dư Lộ đỏ mặt lắc đầu: “Em không biết.”
DTV
Dư Tương không gặng hỏi nữa, không quá vui vẻ nâng chén trà lên, nhận thấy có một ánh mắt thì kinh ngạc nhìn qua, nhưng không phát hiện ra ai đang nhìn mình, mà Ninh Miễn cụp mắt xuống, thoạt nhìn rất không vui vẻ.
Ồ, nếu như anh có nhớ lời nói, hẳn sẽ biết ai là đối tượng chính thức của Dư Lộ, hiện tại không vui là vì vợ ngoại tình cắm sừng phải không?