Dư Tương gãi gãi đầu: "Vậy chúng ta tương kính như tân như trước đây không phải rất tốt sao?"
Ninh Miễn im lặng rồi thở dài: "Em chắc chứ? Chúng ta cứ sống cả đời như vậy, em muốn hấp c.h.ế.t anh hả?"
DTV
Vẫn là muốn nghẹn c.h.ế.t anh? Thích thì làm sao có thể giấu được chứ?
"Dư Tương, chúng ta đều là người lớn cả, thứ anh muốn có rất nhiều, anh biết em cũng có thứ em muốn, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau một lần, nói cho nhau biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì? Chúng ta không thể sống một cuộc sống mơ hồ như vậy, khi chúng ta kết hôn có thể em không tự nguyện, lúc đầu chúng ta đều có nhu cầu riêng, em không đẩy anh ra, bây giờ anh mong cuộc hôn nhân của chúng ta có thể đi đúng hướng, không chỉ vì anh cần một người vợ, anh hy vọng…"
Ninh Miễn hy vọng tâm linh tương thông, sự yêu mến của anh muốn được đáp lại, đó hẳn là chuyện rất tuyệt vời, anh rất ít khi nói lời trong lòng như vậy, trên mặt vẫn dửng dưng như thường, thật ra lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Nhưng lời còn chưa dứt, một bệnh nhân đi tới trên con đường nhỏ yên tĩnh trong vườn hoa nhỏ, lúc đi ngang qua trước mặt họ, Ninh Miễn kéo Dư Tương đứng sang một bên lối đi, anh không thích hai người đứng ở hai bên để người ta đi ngang qua giữa bọn họ.
Có người đi ngang qua, Dư Tương cũng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay anh nắm cổ tay cô, đáy lòng dâng lên một cảm giác khác biệt, lời buột miệng nói ra cũng thay đổi: "Lúc trước em hỏi anh, anh nói anh không thích."
"Anh…"
Ninh Miễn rất muốn đánh mình một trận, nhưng nhìn ánh mắt xảo quyệt của cô, hiểu được đây chỉ là một cái cớ để từ chối.
"Quên đi, chúng ta nói chuyện sau, bây giờ trước tiên chăm sóc mẹ đã."
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Hai người đi ra ngoài, không đến cửa hàng bách hóa mua lược gì cả, hôm nay Dư Tương cũng mang theo một cái, bọn họ căn bản không thiếu lược dùng.
Nhưng ngoài cửa bệnh viện có người bán nước ngọt, Ninh Miễn mua cho Dư Tương một chai, giống như muốn dỗ một đứa trẻ giận dỗi.
"Em quay lại đi."
"Anh trên đường cẩn thận."
Ninh Miễn lên chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-332.html.]
Dư Tương ôm nước ngọt quay về phòng bệnh, nội tâm vô cùng rối rắm, lúc này mặt dây chuyền nóng rực, kết nối điện thoại, lại là Trường Phong vòng vo hy vọng cô không phụ tình cảm sâu đậm của Ninh Miễn.
"Trường Phong, cậu muốn chỉ tôi giả vờ thích Ninh Miễn sao?"
Trường Phong không nói gì nữa.
Dư Tương không hứng thú cúp máy, lúc ra ngoài họ đi đường mòn, nhưng bây giờ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cô đi đường thẳng, đang định bước lên bậc thềm của khu nhà điều trị nội trú thì một người bước ra từ lối ra của vườn hoa nhỏ.
"Dư Tương?"
"Anh Kỳ Thao?"
Dư Tương không nghĩ tới lại gặp được Kỳ Thao ở chỗ này, cả người anh ta suy sụp tinh thần, vành mắt đỏ hồng, thoạt nhìn rất chật vật, người sáng suốt lập tức có thể nhìn ra có gì đó không đúng: "Anh làm sao vậy? Trễ như vậy, sao vẫn còn ở bệnh viện?"
Kỳ Thao cười cười, dường như không được tự nhiên: "Người nhà bị bệnh, còn em thì sao?"
"Mẹ em phải mổ ruột thừa."
"Vậy còn tốt, haizz…"
Kỳ Thao lại thở dài, không còn hăng hái như bình thường, người cường tráng từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, thoạt nhìn lại có chút yếu ớt.
Dư Tương cảm thấy rất kỳ lạ, tối hôm trước bọn họ gặp nhau, lúc ấy dường như Ninh Miễn còn ghen tị, vậy mà chỉ hai ngày ngắn ngủi, Kỳ Thao lại có biểu hiện này.
Rất nhanh, trên đường trở về phòng bệnh, Kỳ Thao giải thích lý do, sáng nay cha của Kỳ Thao được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nghe bác sĩ nói thời gian không còn nhiều.
"Đến bây giờ cha anh vẫn chưa yên tâm về anh, có phải anh quá bất hiếu không?"
Thật ra, quan hệ của Dư Tương và Kì Thao rất bình thường, ngày thường có hợp tác, nhà mới ở cùng một khu chung cư, là hàng xóm thỉnh thoảng gặp mặt hàn huyên vài câu, ngoại trừ công việc ra thì liên lạc cá nhân rất ít, an ủi cũng rất khách sáo.
Kỳ Thao nhanh chóng ý thức như vậy không ổn, hai mắt đỏ hoe ảm đạm nói: "Trong lòng anh hiểu, thời gian này phải ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn."