Một ngày sau khi Kỳ Thao tới báo tang là lễ tang của cha anh ta. Dư Tương và Kỳ Thao đều là thanh niên trí thức xuống Côn Xuyên năm đó nên đương nhiên phải tham gia. Cha Kỳ là người kỳ cựu trong viện Thiết Kế nữa, lại còn là hàng xóm mà hai bên đều quen biết nhau nên cũng không thể tránh được việc xã giao.
Dư Tương còn thông báo cho tổ trưởng Trương Phi của nhà máy Tân Hoa để tới tham gia lễ tang nữa. Vì sản lượng tiêu thụ nên Trương Phi vui vẻ tới, còn mang theo không ít tiền lễ.
Chỉ là trong lễ truy điệu, Dư Tương lại nghe được một lời đồn. Đó là cha Kỳ không phải c.h.ế.t vì bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối mà là không chịu nổi ốm đau tra tấn, lại sợ làm liên lụy đến con cái và gia đình nên đã lén lút uống thuốc trừ sâu.
Lúc người nhà họ Kỳ phát hiện ra thì đã muộn, không thể cứu được người về nữa. Mẹ Kỳ muốn giữ gìn danh tiếng cho chồng mình nên một mực nói ông ấy qua đời là do bệnh tật. Nhưng cũng không thể giấu được một ít người thân nhất nên chẳng biết tin tức đã truyền ra kiểu gì. Cũng may mà mọi người chỉ lén lút bàn tán thôi.
"Thật sao?"
Chị dâu nhà đối diện cũng tham gia lễ tang thề son sắt nói: "Đương nhiên là thật rồi. Có người đã nhìn thấy dáng vẻ trước khi hỏa táng của trưởng khoa Kỳ rồi, không giống như là qua đời do bệnh tật."
Dư Tương không hiểu rõ nguyên nhân. Cô chỉ từng thấy cha Kỳ qua mấy lần ít ỏi nên chỉ nhớ rõ đó là một ông cụ sáng sủa hiền lành. Lúc bọn họ vừa chuyển tới đây có lần xe đạp của Ninh Miễn bị thủy tinh vỡ đ.â.m thủng. Bọn họ tới nhà họ Kỳ thăm hỏi, thuận tiện mượn công cụ sửa xe luôn. Lúc đó ông cụ còn rất hiền hòa nói chuyện với Ninh Miễn. Cách cư xử hoàn toàn là đang thưởng thức một nhân tài ngành kiến trúc mới xuất hiện.
Sau khi rời khỏi hiện trường lễ tang, Dư Tương và Ninh Miễn gặp nhau, vẻ mặt anh không phải rất ổn.
"Anh đã nghe thấy điều gì rồi hả?"
"Ừ."
Dư Tương than nhẹ một tiếng. Bọn họ không biết gì nhiều về chuyện nhà người ta nên không đánh giá thì tốt hơn.
Ninh Miễn ngước mắt lên thấy vẻ mặt cô không tốt thì nhẹ giọng an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, mọi người đều có lựa chọn của riêng mình. Em đừng dọa bản thân."
Cô chỉ mới vừa đầu hai mươi, lại là lần đầu tiên tham gia lễ tang, đúng lúc gặp một người già qua đời kiểu này nên chắc chắn là sẽ bị dọa.
Dư Tương im lặng, mái tóc đen dài buông xuống sau lưng khiến cô trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt vô cùng. Mặc dù cô không hề nói nhiều nhưng trong lòng Ninh Miễn lại dâng lên ý muốn bảo vệ cô.
Trở về nhà, Ninh Miễn mở radio lên, bên trong đang phát tin tức về tiết mục mà Dư Tương thích. Hai người ngồi trên sô pha, cắt dưa bở ra mỗi người một nửa vừa ăn vừa nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-345.html.]
DTV
Dư Tương không quá hào hứng. Thật ra thì cô không còn nghĩ về chuyện của ông cụ nhà họ Kỳ nữa. Người mất thì cũng đã mất rồi, bọn họ có tiếc nuối thì trọng tâm cuộc sống vẫn là bản thân mình. Trong khoảng thời gian này Dư Lộ không bày trò gì, Trường Phong cũng im lặng không phát nhiệm vụ. Kỳ nghỉ hè năm này thoải mái hơn năm trước không ít khiến cô cảm thấy hơi bất an.
Ninh Miễn cho rằng cô đang suy nghĩ chuyện nhà họ Kỳ nên cố ý nói sang chuyện khác: "Chúng ta mua cái TV nhé?"
"Hả? Anh muốn xem TV à?"
"Anh đang hỏi em có muốn không. Nếu em cảm thấy nghỉ hè nhàm chán quá thì chúng ta mua một cái cũng được, vừa lúc anh đang có phiếu."
Dư Tương nâng cằm: "Hình như cũng không có chương trình gì hay, mà chúng ta cũng đâu phải ngày nào cũng xem. Thôi cứ để dành tiền mua cái khác thôi."
Trong nhà bà cụ Ninh có TV nhưng thời gian xem thì không nhiều lắm. Còn nữa, một cái TV cũng không rẻ, mà lại cũ thời rất nhanh. Nếu muốn mua TV thì bọn họ nên mua một cái TV màu, sẽ không bị lỗi thời quá nhanh.
Cô nói ra lý do của mình, Ninh Miễn vui vẻ đồng ý.
Sau lần đó, thỉnh thoảng bọn họ có gặp Kỳ Thao đang tan làm. Có vẻ như anh ta đã khôi phục lại tinh thần rồi, chỉ là gầy đi không ít, gặp nhau cũng chỉ chào hai câu, nhiều hơn thì không có.
Nghe chị dâu nhà đối diện nói dạo này mẹ Kỳ suốt ngày giới thiệu đối tượng cho anh ta. Không còn chồng nữa nên trọng tâm cuộc sống của mẹ Kỳ chuyển hết lên người đứa con, chỉ sợ khiến người ta chê cười.
Thỉnh thoảng Dư Tương cũng sẽ cảm thấy Kỳ Thao hơi kỳ quái. Nhưng lạnh lùng mà nói thì điều này chẳng liên quan gì tới cô cả.
Lúc này, kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa, cánh tay phải của Ninh Miễn hồi phục rất tốt. Bên phía đơn vị có một hạng mục rất quan trọng nên anh không thể tiếp tục nhàn rỗi ở nhà nữa mà đã bắt đầu tháng ngày đi sớm về muộn. Dư Tương lại chuyển sự chú ý lên bài tập chuyên ngành, thỉnh thoảng đi ra cửa hàng sách vơ vét mấy bộ sách chuyên ngành rồi vừa đọc sách vừa nấu cơm. Cuộc sống vô cùng phong phú, thỉnh thoảng lúc cô xách giỏ đồ ăn ra ra vào vào, Ninh Miễn lại cực kỳ thân mật xách giùm khiến mấy nhà hàng xóm trong viện cứ thấy bọn họ là trêu ghẹo.
"Năm nay hai người có thể được bầu là gia đình năm tốt rồi nhỉ?"
"Chị dâu à, chị nói thật hay nói giỡn vậy, chúng em còn trẻ lắm, không nhận nổi danh hiệu này đâu."
"Vậy nhanh sinh mấy đứa nhỏ đi, sớm muộn gì cũng được bầu thôi."
Dư Tương cười cho qua chuyện, cũng không nói thêm gì. Mấy người này đều thúc giục theo thói quen thôi. Hơn nữa năm nay đã có manh nha việc kế hoạch hóa gia đình rồi nên vấn đề con cái luôn là vấn đề được mọi người bàn tán nhiều nhất. Thậm chí ngay cả bà Ninh cũng đã bắt đầu hỏi bọn họ bao giờ thì sinh con.