Kỳ Thao rất xấu hổ: “Chúng tôi đã quy định rằng về sau các công nhân sẽ làm việc theo quy tắc, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy nữa.”
Lâu Quân không cố tình gây khó dễ lần nữa: “Có thể như vậy là tốt nhất.”
Tiệc rượu của bọn họ được tổ chức lại sảnh của khách sạn quốc doanh, đang ăn được một nửa, Lâu Quân gặp người quen, mà người quen này cũng là người quen của Dư Tương.
Em gái ruột Dư Lộ.
Lâu Quân và Dư Lộ công tác ở cùng một trường học, cô ấy là giáo viên Ngữ Văn, Dư Lộ là kế toán của trường, mối quan hệ không tồi.
Lâu Quân cảm khái vạn phần nói: “Hôm nay tôi mới biết được hai người các cô là chị em ruột, sớm biết rằng các cô đều họ Dư tôi đã hỏi trước một câu rồi, vết sưng đỏ trên cổ xuất hiện vẫn là nhờ có Lộ Lộ nhắc nhở tôi, tôi nhanh chóng rửa sạch đi, bằng không thì không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa.”
Trương Phi vừa nghe: “Vậy vừa lúc cũng không phải là người ngoài, cùng nhau ngồi xuống ăn đi?”
DTV
Anh ta thật đúng là phải cảm ơn Dư Lộ đã nhắc nhở, bằng không Lâu Quân chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Dư Lộ không từ chối được, thấy Dư Tương không có vẻ gì phản đối thì liền ngồi xuống, bên cạnh cô ta còn có Hứa Trân Trân, giải thích lý do rất nhanh, mẹ chồng đơn phương bỏ em gái của chồng ở lại trong thành, cô ta không chỉ đưa em gái chồng đến trường một lần nữa, còn mua cho quần áo mới.
Cô ta cười cười giải thích: “Bây giờ vừa lúc khai giảng, cô bé khá rụt rè ở trường, tôi muốn đưa cô bé ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thưởng thức một số đồ ăn đặc sắc của Yến Thành chúng ta.”
Hứa Trân Trân có làn da ngăm đen, người cũng nhạy cảm, có vẻ nhỏ nhắn hơn so với bạn cùng trang lứa, đi theo bên người Dư Lộ vô thức nắm lấy ống tay áo cô ta, thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, vô cùng ỷ lại, điển hình cho hình tượng của đứa nhỏ nhà quê, dễ bị bắt nạt ở trong trường, mỗi lời nói cử động của Dư Lộ đều là vì lo lắng cho em gái của chồng, thật là hình ảnh của một người chị dâu tốt.
Vốn dĩ Chu Tư Vi và Dư Lộ là tình địch, lúc trước náo loạn ở cửa hàng bách hóa một hồi, Lạc Hải Minh bày tỏ rằng mình thích Dư Lộ, nhưng đến cuối cùng Dư Lộ lại gả cho một quân nhân vô danh, đáy lòng cô ấy để ý, lại bởi vì mối quan hệ với Dư Tương rất tốt nên không đặt phần để ý này ra mặt, ngược lại nói những lời tốt đẹp.
“Trước kia em nghĩ em gái chị là một cô gái nhỏ, bây giờ xem ra đã trưởng thành rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-360.html.]
Dư Tương tựa tiếu phi tiếu*: “Hẳn là như vậy.”
*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười
Trưởng thành không cần thiết, đa mưu túc trí mới là thật.
Bởi vì có thêm hai người nên Trương Phi và Kỳ Thao đều hào phóng gọi thêm đồ ăn, gọi một phần ngô nhân hạt thông cho một mình Hứa Trân Trân, đồ ăn đặt lên trước mặt Hứa Trân Trân, cô ấy nhìn vẻ mặt của Dư Lộ rồi mới dám vương thìa gắp rau.
Trên bàn cơm, người lớn đều đang nói chuyện phiếm, lấy Lâu Quân làm việc chính.
Chị dâu và em gái chồng đa số là như nước với lửa, Lâu Quân cũng có em gái của chồng, thấy Dư Lộ rất chiếu cố Hứa Trân Trân thì cảm thấy hơi khó xử, liền thân thiết hỏi: “Cô gái nhỏ tương đối ít nói, về sau sẽ ở lại Yến Thành sao? Cô cũng không tiếp đón trước, sớm biết đã sắp xếp cho cô bé đến lớp của chúng ta rồi.”
“Làm sao lại phiền đến Lâu lão sư được, hơn nữa tôi sợ cô ấy đi theo người quen trong lớp sẽ có áp lực lớn, trước tiên cứ để làm quen với Yến Thành đi.”
“Đúng vậy, chị dâu như cô so với mẹ ruột cũng không kém gì.”
Dư Lộ rất nhanh nhận thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cả hai, liền vội nói: “Không phải tôi ảnh hưởng đến các cô nói chuyện chứ? Các cô cứ nói chuyện của các cô…”
Trương Phi khách khí tiếp đón: “Không đâu, hôm nay tất cả mọi người đều là bạn bè, nói chuyện phiếm, chúng ta nói thoải mái.”
Chỉ cần Lâu Quân không tìm bọn họ gây phiền toán, bữa cơm này như thế nào liền ăn như thế ấy, anh ta đánh cho Dư Tương một ánh mắt, không phải nói là chị em ruột ư? Tại sao lại không nói lời nào vậy?
Dư Tương cũng ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào Dư Lộ, ngược lại nhìn Hứa Trân Trân, cô gái nhỏ không quen với trường hợp xã giao như thế này, nhìn vẻ mặt Dư Lộ qua khoảng cách giữa các món ăn, cô và Dư Tương cũng coi như quen biết, thỉnh thoảng lại mỉm cười với cô ta một cái.
Chậc, vẫn là hai người đều nhìn chằm chằm mà.
Dư Lộ thoáng nhìn Dư Tương đang im lặng, cụp mắt xuống che giấu sự chán ghét.