Dư Lộ suýt thì ngã lăn ra đất, sau khi ho khan lại vô thức nuốt xuống, lại muốn nôn ra, dáng vẻ rất chật vật, trên khuôn mặt yếu đuối trước giờ tràn đầy vẻ oán hận và ác độc.
Kỳ Thao nhíu mày, vẻ mặt này khác hẳn với ấn tượng vừa rồi của anh ta về Dư Lộ. Hứa Trân Trân hoảng sợ muốn đỡ Dư Lộ lên, yếu ớt gọi: “Chị dâu…”
Cô bé vừa mới duỗi tay ra, Dư Lộ nhớ tới việc này đều xuất phát từ lúc Hứa Trân Trân làm hỏng việc, cô ta tức giận đẩy mạnh Hứa Trân Trân ngã xuống đất.
“Cút ngay, mày nói gì đó với Dư Tương nên chị ta mới đổi xử với tao như vậy. Con khốn này, tao không nên để mày ở lại Yến Thành mà!”
Hứa Trân Trân ngã về phía sau, đầu đập xuống đất kêu rầm một tiếng, giữa ban đêm yên tĩnh tiếng động càng thêm rõ ràng.
“Trân Trân!”
Một người đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây bỗng chạy tới từ hướng Ninh Miễn, đúng lúc nhìn thấy Dư Lộ tỏ ra oán hận mà đẩy ngã Hứa Trân Trân, vừa thấy khó tin vừa nhanh chóng chạy tới đỡ cô bé dậy.
Dư Lộ vừa mới đứng thẳng, nhưng lúc này trong đầu đã nổ tung, tay cũng bắt đầu run rẩy: “Chấn Uyên?”
Tại sao Hứa Chấn Uyên lại đột nhiên quay về?
Không thể nào!
Tại sao lại như vậy?
Hứa Chấn Uyên chỉ liếc nhìn Dư Lộ một cái, anh ta cẩn thận đỡ Hứa Trân Trân lên, xoa xoa đầu của cô bé, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Hứa Trân Trân còn chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy người trước mặt là anh trai thì mím môi, giơ tay lau nước mắt: “Anh, anh, hu hu, anh đã về rồi…”
Vừa nhìn đã thấy rất ấm ức đáng thương.
“Sao anh lại ở Yến Thành?”
Dư Tương cũng thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn Ninh Miễn, thấy anh lại chẳng ngạc nhiên chút nào, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, chẳng lẽ vừa nãy mình hung dữ quá nên làm anh sợ rồi?
DTV
Không tới mức đó chứ?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nghĩ tới việc này, Dư Tương mở khăn tay, khom lưng nhặt viên kẹo sữa kia lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-365.html.]
Toàn bộ tâm trí của Dư Lộ đều đang tập trung vào Hứa Chấn Uyên, cô ta không nhận được điện thoại từ anh ta, anh ta còn nhìn thấy cảnh vừa rồi, lạnh mặt không để ý tới cô ta, phải giải thích hiểu lầm này như thế nào đây?
“Chấn Uyên, em, em không cố ý đâu, em tưởng Trần Trân liên kết với Dư Tương để hại em, vừa rồi em tức giận quá, em…”
Hứa Chấn Uyên nghiêm mặt không nói câu nào, thậm chí còn không muốn nhìn Dư Lộ, cố gắng kiềm chế không la mắng cô ta trước mặt người khác.
“Dư Lộ, sao em có thể đánh Trân Trân?”
Ngã rầm một tiếng, nếu xui xẻo sẽ bể đầu mất.
Dư Lộ hoảng sợ nói lộn xộn: “Em không có, thật sự em không có cố ý, lúc nãy chị của em đánh em, em tức giận quá, xem Trân Trân là chị ta…”
Giọng nói mềm nhẹ yếu ớt vang lên giữa trời đêm, nếu là lúc bình thường thì người đàn ông nào cũng muốn cẩn thận che chở, nhưng vào lúc này, cả ba người đàn ông đều thờ ơ.
Dư Tương xua tay: “Dư Lộ, cô đổi trắng thay đen cũng nhanh quá nhỉ? Có phải cô nói Hứa Trân Trân đưa viên kẹo sữa đó cho tôi không, trong đó có bỏ thứ gì mà cô không dám ăn, lại để tôi ăn?”
Ninh Miễn nhíu mày, cảm thấy hối hận, đáng lẽ anh nên chạy tới sớm hơn.
“Em…”
Dư Lộ không dám trả lời, cô ta không có nhiều thời gian, nếu thuốc phát huy tác dụng, cô ta không kiên trì được tới nhà, không được…
“Chấn Uyên, chúng ta về nhà có được không. Về nhà rồi em sẽ nhận lỗi với Trân Trân, nói em làm gì cũng được. Chấn Uyên, chúng ta về nhà nhé?”
Hứa Chấn Uyển nhấp miệng, không nói câu nào.
Dư Tương cười khẽ: “Đừng nha, mấy người nhanh quá đó, tôi còn chưa đồng ý mà. Hai tên côn đồ vừa rồi, còn có viên kẹo sữa này nữa, tôi phải tới Cục Công an báo án mới được. Phải kiểm tra xem đây là cái gì, Dư Lộ, có là chị em ruột cũng phải rõ ràng. Nếu cô dám làm hại tôi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Dư Lộ nhìn chằm chằm nụ cười đắc ý của cô, sự lo lắng dâng lên trong lòng.
Lúc này, hai người công an một có sống mũi cao, một có chiếc mũi củ tỏi đi tới, Dư Lộ càng thêm hoảng sợ.
“Đồng chí giải phóng quân, mọi người đã bắt hai tên kia rồi phải không?”
Ninh Miễn và Hứa Chấn Uyên đồng thời nhìn qua, cùng gật đầu.
Bọn họ đang đến quán ăn quốc doanh, vừa lúc gặp phải hai tên đang hoảng sợ, trên mặt còn có vết thương, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt nên đã đuổi theo bắt chúng lại. Mới vừa bắt được người, Ninh Miễn giao hai tên côn đồ này cho Hứa Chấn Uyên, còn mình đi về phía bên này. Hứa Chấn Uyên trói hai tên này lại, sau đó nhờ một người thanh niên đúng lúc đi ngang qua đi tìm công an tuần tra, sau đó mới chạy tới đây để xem.