Lần này đổi thành Ninh Miễn đi đằng trước, kéo tay Dư Tương đi theo, trông như không có việc gì.
Dư Tương cẩn thận nhìn anh, xác nhận không có gì bất thường, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Sao em cảm thấy đối với Kỳ Thao, anh có chút…”
Ninh Miễn quang minh chính đại hỏi: “Có cái gì? Có ý kiến à?”
Ánh mắt của anh hơi hung dữ.
“Ừm, hình như không có gì cả, không nói.” Dư Tương cảm thấy Ninh Miễn không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Huống chi chuyện lần trước, Kỳ Thao đã giải thích là bởi vì quá sốt ruột nên mới quên nói chuyện mình đã gặp Ninh Miễn cho cô. Cô cũng không tin Ninh Miễn đã thay đổi so với người trong ấn tượng của cô.
Ninh Miễn xoa tay cô, khóe miệng giật giật, không nói gì cả.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Dư Tương và Ninh Miễn đã vội vàng rời khỏi nhà, chạy thẳng tới ngã tư. Xe đã đậu ở trước cổng lớn của khu chung cư, mở cửa đi vào thì thấy Chu Cầm Vận đang ngáp không ngừng.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
Dư Tương có mang theo mấy cái bánh trứng mới ra lò từ trong nhà, sau khi mở túi ra, mùi hương tỏa ra khắp xe.
Chu Cầm Vận chưa ăn sáng, vừa ngửi thấy đã chảy nước miếng: “Sao các con có thể dậy sớm nấu ăn được hay vậy? Thơm quá, ai làm đó?”
Dư Tương chỉ vào Ninh Miễn, anh phản ứng chậm hơn, còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu.
Suýt nữa thì Chu Cầm Vận đã cắn vào lưỡi: “Thật hay giả vậy?”
Ninh Miễn vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên là thật, gần đây con đang học, sáng nay ngủ không được nên làm cho mọi người ăn thử.”
“Giỏi quá, được đấy được đấy.”
Ninh Bồi Triều rất có hứng thú với món bánh trứng, ăn xong rồi mới lái xe.
Lúc tới nhà họ Chu, chỗ nào cũng đông vui, Dư Tương là chị em thân thiết nên vào phòng cô dâu chơi với cô ấy. Lư Phỉ Phỉ rạng rỡ ngồi ở bên cạnh Chu Tư Vi, nhìn thấy Dư Tương, việc đầu tiên cô ta làm là nở một nụ cười thân thiết.
Dư Tương cũng cười đáp lại.
Hôm nay Chu Tư Vi không có tâm trạng quan tâm tới cảm tình phức tạp giữa hai ngày, cô ấy đang rất bối rối, rất lo lắng cho chú rể sắp tới.
“Tương Tương, bọn Ninh Miễn định chặn cửa như thế nào vậy?”
“Sao vậy, sợ tổ trưởng nhà máy Trương không vào được à?”
Gương mặt Chu Tư Vi đỏ bừng: “Không phải mà, bộ chị không được hỏi một chút hay sao?”
DTV
Dư Tương nắm bả vai cô ấy, đánh giá lớp trang điểm, bình tĩnh nói: “Yên tâm, cho dù người khác có giở trò gì thì Ninh Miễn cũng sẽ có tính toán. Có anh ấy kiểm soát tình hình, chị còn không yên tâm gì chứ, để em sửa tóc cho chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-418.html.]
“Được rồi.”
Chu Tư Vi cực kỳ tin tưởng vào khả năng trang điểm của Dư Tương.
Nhân lúc vẫn còn sớm, Dư Tương giúp Chu Tư Vi chải một kiểu tóc mới. Thỉnh thoảng sẽ có người bước vào phòng cô dâu, đa số là các cô gái và các bà vợ, còn có các bác gái lo lắng cho cô dâu.
“Thợ này mời từ tiệm chụp hình à?”
“Kiểu tóc này đẹp quá, Tư Vi, đây là ai vậy, lúc con gái bác lấy chồng có thể mời cô ấy tới làm tóc không?”
Chu Tư Vi soi gương từ trước ra sau, vui vẻ nói: “Bác gái, cô ấy không phải là thợ chuyên làm cái này đâu, người ta là sinh viên đấy.”
Bác gái cười nói: “Vậy thì mời không được rồi.”
Trong lúc phòng cô dâu đang bận rộn, Lư Phỉ Phỉ rời khỏi đó. Cô ta vốn định âm thầm nhìn người mà cô ta đã để ý từ nhỏ, lúc đi ngang qua thì nghe thấy một người đàn ông điển trai trẻ tuổi đang nói chuyện với Ninh Miễn.
Khương Duệ Quân lại có bạn gái mới, lần này cậu ta thề non hẹn biển muốn ở bên người đó mãi mãi, rất nghiêm túc.
Một đám đàn ông trẻ tuổi chưa có bạn gái thì tò mò, người có bạn gái thì muốn nghe chuyện tình cảm, nhao nhao hỏi: “Duệ Quân, cậu có thể ở bên người bạn gái này lâu dài được không?”
“Tôi nghĩ là có thể.”
Ninh Miễn nhíu mày, theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách với Khương Duệ Quân, trước nay anh không phát hiện người này là có số đào hoa như vậy, thuận miệng hỏi:
“Lần này là ai?”
“Là cô em công nghệ thông tin mà Tương Tương nói em không có cửa ấy.”
“Cậu… Sao làm được vậy?”
“Em chỉ tình cờ nghĩ ra phương pháp này thôi. Rất đơn giản, cô gái kia không phải không để ý tới em, nên em đi thư viện với một cô gái khác. Sau đó cô gái trước nay không thèm quan tâm tới em bỗng tức giận, cô ấy chủ động tìm em để nói chuyện, chuyện sau đó không cần phải nói nữa nhỉ? Lúc đó em mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra ghen ghét giữa con gái với nhau lại có ích như vậy?”
Ninh Miễn hơi giật mình: “Sao cậu lại chắc chắn như vậy?”
Khương Duệ Quân nhún vai: “Anh cũng nhìn thấy kết quả rồi đấy, bây giờ ngày nào tụi em cũng đi thư viện cùng nhau. Cô ấy còn không cho em tiếp xúc với người con gái khác, đây không phải là để ý thì là gì?”
“Chiêu này dùng tốt lắm à?”
“Chắc là tốt, tâm lý phụ nữ không khác nhau là mấy, mà từ từ…”
Khương Duệ Quân nghi ngờ mình nhìn sai người, cậu ta còn muốn duỗi tay lột mặt nạ trên mặt anh, khó tin hỏi: “Sao anh lại quan tâm tới vấn đề này? Anh là Ninh Miễn thật à?”
Ninh Miễn tức giận đẩy tay cậu ta ra: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”